“Chính là bởi vì cháu trai của tôi là Diệp Phàm năm nào cũng đến Huyết Ô Trì để thờ bái Hạo Thiên! Nói cách khác, kiếp nạn mà chúng tôi phải chịu đến từ điện U Minh”.
“Nhưng lúc nhà họ Diệp gặp đại nạn, tiền bối đang ở đâu?”
Mặc dù Diệp Hồng Đồ đang đối đáp với Chấn Bắc Vương rất lịch sự, nhưng câu nào cũng mang theo giọng điệu chất vấn Chấn Bắc Vương.
Mỗi lời nói của ông ta không chỉ bùng nổ đại sảnh, mà còn nổ tung trong lòng tất cả mọi người.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn ra tay thì bây giờ còn nhà họ Diệp sao?
Cho dù ông ta và bố con nhà họ Diệp không chết thì cũng sẽ trở thành tù nhân của nhà họ Lý.
Vì vậy, khi đối mặt với Chấn Bắc Vương, Diệp Hồng Đồ không hề sợ hãi, thậm chí còn thẳng lưng, lạnh giọng chất vấn.
Nghe Diệp Hồng Đồ nói xong, sắc mặt Chấn Bắc Vương cũng trở nên khó coi.
Kỳ thực chuyện này vô cùng lớn, không thể tung tin đồn thất thiệt, đặc biệt, thân là Chấn Bắc Vương nắm bắt mọi tin tức, ngay cả một chuyện nhỏ xảy ra ở phương Bắc cũng không thể lọt qua tai ông ta, huống chi là chuyện lớn kinh thiên động địa như loại bỏ nhà họ Diệp?
Chỉ là thế lực hiện nay của Tả Bạch Đào quá lớn mạnh, cho dù Chấn Bắc Vương có mười lá gan thì cũng không dám đắc tội với Tả Bạch Đào.
Mặc dù những gì Diệp Hồng Đồ nói đều là sự thật, nhưng Chấn Bắc Vương cũng cảm thấy hơi chói tai.
“Hừ! Bây giờ có chỗ dựa mới rồi nên dám vô lễ với tôi như vậy sao? Có phải ông cho rằng kiếm của tôi đã cùn rồi không?”
Chấn Bắc Vương vừa nói, vừa lắc nhẹ thanh kiếm trong tay, một luồng khí tức đáng sợ từ dưới chân ông ta bốc lên, những viên gạch dưới đất vỡ tan tành.
“Rầm!”
Chấn Bắc Vương chống kiếm xuống mặt đất, mặt đất đột nhiên nứt ra thành một cái hố sâu không đáy. Mọi người lần lượt lùi ra, cách xa nhà họ Diệp.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Diệp Hồng Đồ lóe sáng.
Những thành viên khác trong nhà họ Diệp cũng chuẩn bị sẵn sàng ý định chiến đấu đến chết.
Chấn Bắc Vương nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Diệp, sau đó ngẩng đầu cười lớn: “Thôi bỏ đi, đám nhãi ranh các người không đáng để tôi động ray!”
“Chỉ là…”
Nói đến đây, Chấn Bắc Vương đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói: “Người phía sau các người nên xuất hiện rồi nhỉ!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Chấn Bắc Vương, ánh mắt hiện lên tia ớn lạnh.
“Với thân phận của tôi, bảo cậu quỳ xuống chào hỏi cũng không quá đáng! Chỉ là hôm nay tôi không muốn mọi người bàn tán sau lưng, cho rằng tôi ức hiếp kẻ yếu!”
“Chỉ cần cậu tiếp được mười chiêu của tôi! Tôi sẽ không tính toán với cậu…”
Ông ta còn chưa kịp dứt lời, Tiêu Chính Văn đã khịt mũi, bước lên trước, hòa vào thể xác Tư Mã Tư.
Nhìn thấy cảnh này, Chấn Bắc Vương cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Tư Mã Tư đã thay đổi, hắn phất nhẹ tay áo, một tiếng nổ vang trời vang lên.
Ngay cả trời đất một phương cũng biến sắc.