Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn mỉm cười, quả nhiên anh không nhìn nhầm người.
Liễu Thanh là nhân tài có thể đào tạo được.
Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn nói: “Ừ, nghe theo sự sắp xếp của Liễu Thanh đi. Nhớ kỹ, phải nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của anh ta, không được bắt nạt người mới!”
Long Nhất nói: “Chủ soái yên tâm, phó soái Liễu và chúng tôi đã kết thành một khối rồi. Chỉ là chủ soái à, khi vào anh mới trở về? Anh em đều rất nhớ anh”.
Tiêu Chính Văn thở dài, ánh mắt phức tạp, nói: “Nhiệm vụ của mọi người là bảo vệ đất nước thật tốt. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man.
Bắc Lương à, không biết đời này còn có thể về hay không nữa.
Những gương mặt tươi tắn ấy, những cấp dưới nhiệt huyết ấy, cũng không biết đời này còn có thể gặp lại hay không.
Cùng lúc này, Khương Vy Nhan đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chính Văn liền quan tâm hỏi han: “Chồng à, có chuyện gì thế? Nhìn anh có vẻ không vui”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không có gì. Công ty gần đây thế nào?”
Khương Vy Nhan thở dài nói: “Vẫn ổn, chỉ là hơi bận chút. À, tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm đi. Cả nhà chúng ta lâu rồi không ra ngoài ăn”.
Tiêu Chính Văn nghĩ rồi cười nói: “Anh sao cũng được, em quyết định đi”.
Khương Vy Nhan khẽ cười, lấy điện thoại ra, nói: “Nghe nói gần đây có một nhà hàng khá lãng mạn mới khai trương, em đặt chỗ rồi dẫn theo cả Na Na nữa, cả nhà ba người chúng ta cùng ăn một bữa”.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Khương Vy Nhan ngồi bên cạnh bắt đầu gọi điện đặt chỗ.
Lúc này, trợ lý gõ cửa phòng làm việc, bước vào nói: “Sếp Khương, bên dưới có một đoàn đại biểu y dược muốn gặp cô”.
“Đoàn đại biểu y dược?”
Khương Vy Nhan sững sờ, nói: “Có hẹn trước sao?”
“Không hẹn trước”.
Trợ lý lắc đầu.
Khương Vy Nhan nhíu mày, hỏi tiếp: “Không hẹn trước sao? Vậy đối phương có lai lịch gì?”
Trợ lý nói: “Đối phương nói bọn họ đến từ Dược Vương Cốc, muốn bàn chuyện hợp tác về y dược với tập đoàn chúng ta”.
“Dược Vương Cốc?”
Nghe thấy ba chữ này, Khương Vy Nhan quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng sầm mặt, nhíu mày.
Người của Dược Vương Cốc sao lại chủ động đến tìm hợp tác?
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Chính Văn nói: “Dẫn bọn họ đến phòng họp đi”.
“Vâng”, trợ lý ra khỏi phòng làm việc.
Khương Vy Nhan căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Chồng à, liệu có phải người của Dược Vương Cốc đến hỏi tội chuyện lần trước không?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, vỗ nhẹ lên đôi bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan: “Không sao đâu, cho dù Dược Vương Cốc đến hỏi tội thì sao chứ, chẳng phải chồng em đang ở đây sao. Chỉ là Dược Vương Cốc thôi mà, bọn chúng không có gan và sức mạnh để gây náo loạn ở Giang Trung đâu”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng lên, đưa Khương Vy Nhan đến phòng họp.
Vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy năm người ngồi trong phòng họp.
Người cầm đầu là một ông lão, mặc bộ võ phục màu trắng, khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, hàng lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng kiêu hãnh.
Phía sau ông ta còn có bốn người nữa, bọn họ đều là thanh niên trẻ, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đi vào, đôi mắt của ông lão kia hiện lên sự lạnh lùng, nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, hóa là chủ soái Tiêu còn trẻ như vậy, quả nhiên giống như lời đồn đại, phong thái rất hiên ngang! Không hổ danh là niềm vinh quang của quân đội Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn hờ hững liếc nhìn đám người, nói thẳng: “Nói đi, người của Vương Dược Cốc đến tìm chúng tôi là muốn bàn chuyện hợp tác gì?”
Người của ông lão thấy Tiêu Chính Văn kiêu ngạo như vậy, liền tức giận, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn, mắng chửi:
“Thằng nhóc! Thấy Thất trưởng lão của Dược Vương Cốc mà lại dám vô lễ như vậy sao?”
“Cho dù cậu từng là vua Bắc Lương thì bây giờ cũng chỉ là một người dân bình thường không chức quyền mà thôi! Có tư cách gì mà ngồi ngang hàng với Thất trưởng lão của chúng tôi chứ?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đám thanh niên phía sau Thất trưởng lão.
Sau đó, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt, nói: “Ý của mấy người là tôi phải quỳ xuống đón tiếp sao?”
“Không cần như vậy, chỉ cần cúi người kính trà là được”.
Một trong số đám người đó khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, kim châm trong lòng bàn tay đột nhiên bắn ra.
Trong chốc lát, kim châm xuyên qua đầu gối của người vừa nói.
Sau đó, tên kia ngã xuống đất, không thể đứng lên được nữa.
“Ở công ty của tôi mà cũng dám nói năng kiêu ngạo như vậy! Còn muốn tôi kính trà sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sau đó lạnh lùng phía Thất trưởng lão: “Nếu ông đã không thể quản tốt người của mình thì tôi sẽ dạy dỗ bọn họ thay ông, ông không để bụng chứ?”
Thất trưởng lão sa sầm mặt mày, nhìn đệ tử ôm chân kêu khóc thảm thiết dưới đất, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm vậy có phải là coi thường Dược Vương Cốc chúng tôi quá rồi không?”