“Quan thống soái âm phủ Phù Kiên bái kiến Đại Đế!’
Vừa nói, Phù Kiên vừa quỳ một gối lên mặt đất và cúi đầu vái lạy.
Tiêu Chính Văn lúc này đang tỉ mỉ quan sát thanh kiếm U Minh Càn Khôn.
Huyết khí trên thanh kiếm này rất mạnh, hơn nữa còn thuộc về loại sức mạnh chí âm chí nhu.
Thân xác này của Hạo Thiên vốn dĩ sinh ra ở âm phủ, cũng cần sự nuôi dưỡng của loại khí tức chí âm này, vậy nên Tiêu Chính Văn mới có hứng thú với thanh kiếm này như vậy.
Tiêu Chính Văn khom lưng nhặt thanh kiếm U Minh Càn Khôn lên khỏi mặt đất, cầm trong tay, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được bên trên thân kiếm truyền tới sự ớn lạnh.
Phán quan mặt đen thấy vậy thì vội vàng nói với những người khác: “Bây giờ Đại Đế cần bế quan tịnh tu, những kẻ không có phận sự thì không được làm phiền!”
Sau đó, phán quan mặt đen lại dẫn Tiêu Chính Văn tới điện sau, lúc này tâm trạng của ông ta đang kích động nhất!
Có thể nói hôm nay ông ta đánh cược đúng rồi!
Ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại sở hữu thực lực đủ để giết chết U Minh Đế Quân?
Hơn nữa còn nhận được sự công nhận của cả âm phủ, trở thành sự tồn tại giống như U Minh Đại Đế.
May là bản thân chưa từng có bất cứ ân oán gì với Tiêu Chính Văn, hơn nữa ban nãy còn luôn âm thầm tương trợ cho Tiêu Chính Văn, có thể tạo quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn thì sau này địa vị của bản thân thậm chí có thể vượt qua cả thập điện Diêm Vương!
“Các vị, xem ra sau này cả âm phủ đều sẽ là thiên hạ của các vị rồi, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của các vị”, sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, ba thủ lĩnh Âm Tư do Lạc Đan cầm đầu mới chắp tay nói với mấy người Tần Quảng Vương.
Trước đây Tiêu Chính Văn vẫn là một vị khách xa lạ, thế nhưng nháy mắt đã trở thành Đại Đế mà cả âm phủ ai ai cũng phải ngước nhìn.
Bọn họ đương nhiên hiểu rõ bây giờ cục diện của âm phủ đã phát sinh thay đổi, e rằng sau này sẽ là thời đại thập điện Diêm Vương cầm quyền.
Nhân lúc này mau chóng tỏ rõ cõi lòng với thập điện Diêm Vương để tránh cho tới lúc đó lại bị loại trừ.
“Không phải ông Tần Vương đã biết thân phận của Đại Đế từ lâu rồi đấy chứ? Dẫu sao gần nghìn năm nay ông còn chẳng chịu bước ra khỏi cửa cơ mà!”, Lạc Đan quay đầu nhìn về phía Tần Quảng Vương.
Tần Quảng Vương nghe xong thì lộ ra một nụ cười khổ, ông ta nào biết Tiêu Chính Văn lại ghê gớm đến vậy?
Nếu như thật sự biết thì e rằng không cần Tiêu Chính Văn phải đích thân tới mà ông ta đã chạy tới vùng ngoài lãnh thổ để đón Tiêu Chính Văn về âm phủ từ lâu rồi.
“Ông Lạc nói đùa rồi, trước đây tôi đều tham gia vào chuyện đó, lúc con gái của Tả Bạch Đào chết, không phải chúng ta đều cùng nhau thảo luận xem nên xử lý thế nào sao...ơ...”
Tần Quảng Vương nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được mình nói không thỏa đáng, vội vàng thu lại nửa vế câu sau.
“Ôi! Nếu đã như vậy, cơ may của các vị đúng là khiến