Chương 688: Tướng quân Đồ Hiêu
Trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí thế không gì sánh được, anh bước từng bước về phía Vương Từ Nghiêu.
Vương Từ Nghiêu nhìn bốn tên vệ sĩ đang nằm dưới đất, mặt tái mét lùi lại.
Hắn chỉ vào Tiêu Chính Văn, vẻ mặt kinh hãi hét lớn: “Anh đừng lại đây! Tôi nói cho anh biết, tôi là đại thiếu gia nhà họ Vương đấy. Nếu anh dám động đến tôi thì nhà họ Vương chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
Tiêu Chính Văn dừng bước, nhíu mày nói: “Nhà họ Vương? Nhà họ Vương ở Dược Đô sao?”
Vương Từ Nghiêu thấy Tiêu Chính Văn không dám ra tay, còn tưởng anh bị uy danh của nhà họ Vương ở Dược Đô làm cho kinh hồn khiếp đảm.
Hắn cười lạnh lùng nói: “Đúng vậy, chính là nhà họ Vương – thế gia đứng đầu Dược Đô! Bố tôi là đại gia Giang Trung – Vương Vĩ đấy!”
Vẻ mặt Vương Từ Nghiêu đầy tự hào, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt khinh bỉ.
Đồ nhà quê như anh đã từng thấy đại gia thực sự chưa?
Nhưng, ngay sau đó, Tiêu Chính Văn giơ chân lên đạp cho Vương Từ Nghiêu một phát.
Cảnh tượng này khiến các khách khứa trong đại sảnh khách sạn đều vô cùng kinh hãi.
Đó là thiếu gia của nhà họ Vương ở Dược Đô đấy!
“A!”
Vương Từ Nghiêu bị Tiêu Chính Văn đá một phát vào bụng, nhất thời kêu lên đau đớn.
Hắn kinh ngạc tột độ, dù sao sau khi để lộ thân phận là thiếu gia nhà họ Vương, hầu hết mọi người đều lấy lòng hắn, gần như không ai dám tỏ vẻ tức giận một cách lộ liễu.
Còn người dám ra tay như Tiêu Chính Văn thì chưa từng có ai.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Chuyển lời đến bố anh, trong vòng một ngày phải đến khách sạn Dược Đô xin lỗi, nếu không hậu quả tự chịu”.
Vương Từ Nghiêu nghe thấy thế thì sắc mặt xanh mét: “Anh…”
“Các cậu đang làm gì ở đây vậy? Đây là khách sạn Dược Đô, chứ không phải chỗ đánh nhau, nếu còn không đi thì tôi sẽ cho bảo vệ mời hết các cậu ra ngoài”.
Giám đốc của khách sạn Dược Đô bước ra, chỉ vào Vương Từ Nghiêu và Tiêu Chính Văn ở cửa nói.
Giám đốc Lưu nhận được tin từ chỗ lễ tân, nói có người tụ tập đánh nhau ở cửa khách sạn.
Lưu Sơn Hải vô cùng hoảng hốt, dù sao khách sạn Dược Đô cũng là nơi tất cả khách quý của buổi đấu giá đang ở.
Hầu hết bọn họ đều có thân phận không tầm thường, nếu chẳng may bị đám côn đồ ngộ thương, thì sợ là ông ta cũng mất việc.
Lưu Sơn Hải lập tức dẫn theo hơn mười bảo vệ ra, đi thẳng đến cửa khách sạn Dược Đô, không dám chậm trễ chút nào.
Tiêu Chính Văn ngoái đầu lại nhìn Lưu Sơn Hải.
Vương Từ Nghiêu nhìn thấy Lưu Sơn Hải như nhìn thấy cứu tinh, lớn tiếng nói: “Giám đốc Lưu, là tôi đây! Tôi là Vương Từ Nghiêu của nhà họ Vương!”
Lưu Sơn Hải dụi mắt rồi nhìn kĩ, đúng là đại thiếu gia Vương Từ Nghiêu của nhà họ Vương.
Vương Từ Nghiêu là khách quen của khách sạn Dược Đô, cũng khá thân quen với Lưu Sơn Hải.
Là giám đốc của khách sạn Dược Đô, bình thường Lưu Sơn Hải cũng thường qua lại với các khách VIP, những người giàu ông ta quen biết không đến mấy nghìn thì cũng vài trăm.
Gần quan được ban lộc, nhờ khách sạn Dược Đô mà Lưu Sơn Hải có qua lại thân thiết với những người giàu có của Giang Trung.
Mà đại thiếu gia Vương Từ Nghiêu của nhà họ Vương này chính là cái cây hái ra tiền lớn nhất của Lưu Sơn Hải.
Dù sao thì thằng con trai ngốc nghếch của đại địa chủ, anh không thịt thì người khác cũng thịt thôi.
Lưu Sơn Hải nhìn thấy Vương Từ Nghiêu và bốn tên vệ sĩ của hắn nằm bẹp dưới đất, hỏi: “Thiếu gia Vương, sao cậu không vào khách sạn nghỉ ngơi đi? Phòng của cậu đã chuẩn bị xong xuôi, hay là để tôi đích thân đưa cậu đến phòng VIP của cậu nhé?”
Vương Từ Nghiêu chỉ Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Anh ta dám đánh tôi ở địa bàn của ông. Ông hãy nhìn vệ sĩ của tôi, rồi lại nhìn khuôn mặt bầm dập của tôi đi”.
Mục đích của Vương Từ Nghiêu rất đơn giản, đó là muốn Lưu Sơn Hải đánh Tiêu Chính Văn tàn phế giúp hắn.
Lưu Sơn Hải nhíu mày, quay đầu lại nói: “Chào cậu, không biết cậu có phải là khách của khách sạn chúng tôi không. Nếu là khách thì mời cậu lên phòng, nếu như không phải thì có lẽ phải rời khách sạn Dược Đô đến đồn cảnh sát ăn nói cho rõ ràng rồi”.
Lưu Sơn Hải không hổ là lão hồ ly, ngoài mặt thì là đang giúp Vương Từ Nghiêu, nhưng thực ra là đang giúp chính bản thân ông ta.
Nếu Tiêu Chính Văn thực sự là khách quý, thì đương nhiên ông ta không tiện ra tay, còn nếu Tiêu Chính Văn chỉ là người bình thường, thế thì xin lỗi nhé, chỉ có thể làm theo phép công vậy.
Vương Từ Nghiêu lập tức hét lên: “Anh ta chỉ là một thằng nghèo rớt mùng tơi thôi, giám đốc Lưu, ông mau cho người xử lý anh ta đi. Nếu ông không giúp tôi thì đừng mong được nhà họ Vương ủng hộ”.
Vương Từ Nghiêu gây áp lực cho Lưu Sơn Hải.
Lưu Sơn Hải nhíu mày nói: “Xin cậu cho biết thân phận”.
Lưu Sơn Hải vẫn bình tĩnh, Vương Từ Nghiêu không thể đắc tội, nhưng người có máu mặt giấu tên cũng không thể đắc tội.
Trước khi làm rõ thân phận của Tiêu Chính Văn, ông ta chắc chắn sẽ không ra tay.
Lăn lộn trong ngành bao nhiêu năm, Lưu Sơn Hải có thể leo lên được vị trí này, không chỉ nhờ vào bối cảnh lớn mạnh, mà còn nhờ EQ cao ngất ngưởng.
Lúc này, Khương Vy Nhan lạnh lùng nói: “Chúng tôi đến tham gia buổi đấu giá sản phẩm dược ngày mai!”
“Ồ!”
Trong lòng Lưu Sơn Hải biết rõ, buổi đấu giá sản phẩm dược lần này mời không ít ông trùm. Bất cứ ai trong số họ thì một giám đốc nhỏ bé như ông ta cũng không đắc tội nổi.
Nhất thời ông ta cũng phân vân khó xử.
Một bên là thiếu gia Vương Từ Nghiêu của nhà họ Vương, một bên có khả năng là người có máu mặt của buổi triển lãm sản phẩm dược.
Vương Từ Nghiêu thấy tình hình thay đổi, lập tức thốt lên: “Giám đốc Lưu, bọn họ nói dối, bọn họ không phải khách được mời của buổi triển lãm sản phẩm dược đâu, chỉ là mấy người khách muốn vào khách sạn Dược Đô mà thôi”.
Lưu Sơn Hải vừa hay kiếm được cái cớ, nói: “Thưa cậu, việc này… hay là các cậu xuất trình giấy mời ra đi! Nếu là thật thì vào cũng không muộn”.
Rõ ràng là Lưu Sơn Hải đang tìm đủ cách vặn vẹo làm khó, nếu Tiêu Chính Văn mà xuất hiện bất cứ vấn đề gì thì đều có khả năng bị Vương Từ Nghiêu và Lưu Sơn Hải chụp mũ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp: “Nếu chúng tôi không đưa ra thì ông làm gì được nào?”
Lưu Sơn Hải vẫy tay, mười mấy tên bảo vệ vây lại: “Nếu vậy thì e là mấy cậu phải đến đồn cảnh sát rồi. Việc công làm theo phép công, xin hãy lượng thứ”.
Tiêu Chính Văn bước tới, nhưng lại bị Khương Vy Nhan kéo lại.
Cô cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Chúng ta đến tham gia buổi triển lãm sản phẩm dược, đừng gây chuyện làm gì cả”.
Dứt lời, cô lấy một tờ giấy mời đặc biệt trong balo ra, đưa cho Lưu Sơn Hải.
Ông ta xem kĩ một lượt, thầm lắc đầu: “Thưa cô, cái này sợ là không phải giấy mời của triển lãm sản phẩm dược thật, không biết các cô còn gì chứng minh không?”
Khuôn mặt Khương Vy Nhan tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Không thể nào, đây rõ ràng là giấy mời tướng quân Đồ Hiêu tận tay mang đến, ông xem kĩ lại đi”.
Đồ Hiêu?
Vương Từ Nghiêu nghe thấy thế thì cười sằng sặc: “Không ngờ cô lại còn nói dối là đích thân tướng quân Đồ Hiêu mang giấy mời tới, cô nghĩ cô là ai chứ? Lại còn thấy người sang bắt quàng làm họ. Hơn nữa, bây giờ tướng quân Đồ Hiêu đã không còn ở Giang Trung nữa, sao ông ấy có thể tự tay mang giấy mời cho cô chứ? Tôi thấy các cô chỉ là một đám gian thương, muốn mượn danh tiếng của buổi đấu giá sản phẩm dược mà thôi”.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì kinh ngạc.
Đồ Hiêu không ở Giang Trung, lẽ nào tình báo của Long Nhất có vấn đề?
Lưu Sơn Hải đặt tay sau đầu, nói: “Nếu các cậu không lấy được gì chứng minh mình được buổi triển lãm sản phẩm dược mời đến, thì chúng tôi chỉ đành làm theo đúng phép công vậy”.
Ông ta vung tay lên, bảo mười mấy tên bảo vệ ùa tới.