“Ra tay đi!”
Tần Vương lạnh lùng hạ lệnh cho cảnh vệ quân trong đại điện.
Mấy tên cảnh vệ quân vung gậy sắt, đập xuống hai chân Tần Hán Quốc.
“Bụp!”
Ngay khi tất cả quan chức nhắm mắt lại, một tiếng động nặng nề truyền đến.
Một con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực của hai tên cảnh vệ quân.
Gậy sắt trong tay bọn họ còn chưa kịp vung xuống đã rơi xuống đất.
Hai thi thể ngã xuống, con dao quân đội năm cạnh vẫn chưa dừng lại, lưỡi dao quay đầu, chĩa vào Tần Vương.
“To gan!”
Tần Vương xung tay, hất bay con dao quân đội năm cạnh, rồi lùi về sau mấy bước.
Thu Vạn Hành đột nhiên quay lại, nói: “Là ai? Mau ra đây?”
Người đạt cảnh giới Thiên Vương đều có khả năng điều khiển đồ vật.
Đối phương có lẽ cách Thiên Tử Các chưa đến trăm mét.
Nếu không thì không thể giết hai cảnh vệ quân một cách không phát ra âm thanh như vậy được.
“Là bản soái!”
Tiêu Chính Văn đẩy cánh cổng cấm cung ra, bước vào Thiên Tử Các, khẽ phất tay, con dao quân đội năm cạnh quay lại lòng bàn tay.
“Long Vương, bốn cường giả cảnh giới Thiên Vương đều đang ở đây, có cần gọi cứu viện không?”
Long Nguyệt đi phía sau Tiêu Chính Văn, nhìn thấy Thu Vạn Hành, Lý Quốc Song, Triệu Kính Hải, Lưu Việt Long đều ở đây, cũng vô thức run sợ.
Đây đúng là điều không thể ngờ được.
Thập lão chiến bộ, trưởng lão tông miếu đều không thể tham gia trận chiến, dù sao thì bọn họ cũng không thể dùng vũ lực chống lại Tần Vương.
Lúc này, chỉ dựa vào một mình Tiêu Chính Văn thì sao có thể là đối thủ của bốn người này đây?
“Tiêu Chính Văn?”
Tần Vương không hề ngạc nhiên, mà ngược lại còn nở nụ cười tươi.
Cho dù Tiêu Chính Văn đang ở trạng thái đỉnh cao, nhưng sao có thể thắng được bốn người chỉ với sức của một mình anh chứ?
“Tần Vương! Ông dám phạm thượng làm loạn, có nghĩ đến hậu quả hay chưa?”
Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, chầm chậm bước vào Thiên Tử Các, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Tần Vương.
“Làm loạn? Bản vương là vương tước họ Cơ, có quyền tiếp quản ngôi vị!”
Tần Vương giễu cợt nói.