Hắc Bá hít sâu, nói: “Cậu Tiêu, lẽ nào chúng ta thật sự không ra tay? Một khi để âm binh chiếm được Tây Vực thì hậu quả e rằng…”
“Không có hậu quả! Hắc Bá, tướng quân Xa, mời vào trong!”, Tiêu Chính Văn ngắt lời nửa vế câu sau của Hắc Bá, làm một động tác tay tỏ ý mời với Hắc Bá và Xa Anh.
Vào lúc Tiêu Chính Văn đưa Xa Anh và Hắc Bá tới Vọng Tiên Đình thưởng trà, mấy người Điền Văn và Khổng Tề Thiên đã giết về phía Tây Vực từ lâu, ngay cả Nguỵ Vinh Kỳ cũng đích thân lãnh đạo năm trăm quân Ngụy giết về phía Tây Vực!
Khoảnh khắc này, gần như thế lực các phương của vùng ngoài lãnh thổ đều đã hành động.
Mãi tới khi đám người giết vào Tây Vực, giao đấu với âm binh thì mới phát hiện mấy người Hachiki Orochi của Vy Hào và cả Tử Cống của nhà họ Khổng đều không một ai có mặt.
Không chỉ như vậy, Vạn Kiếm Cốc vẫn đang phong tỏa núi!
Còn bên phía Điền Kỵ thì ngay tới cái cớ cũng chẳng buồn tìm, cứ coi như không biết chuyện này, ngồi nhìn âm phủ tắm máu Tây Vực!
“Bên phía Vạn Kiếm Cốc không cử người tới thì cũng thôi đi, Điền Kỵ không nên để lỡ mất cơ hội tốt này mới phải!”, Xa Anh nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng.
Chỉ cần vào lúc này giúp đỡ Thánh Giáo Đình, đợi chuyện này kết thúc, nhà họ Điền sẽ có thể thuận lợi thu phục Thánh Giáo Đình về sử dụng.
Miếng thịt mỡ đã tới miệng, Điền Kỵ lại bỏ qua sao? Đây không phải là phong cách làm việc của Điền Kỵ!
“Hai vị, hai người nhìn hư ảnh đó giống ai?”, Tiêu Chính Văn vừa thưởng trà vừa chỉ về phía bầu trời Tây Vực, nơi một hư ảnh khổng lồ đang ẩn mình trong màn sương đen!
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì ngay cả Xa Anh cũng ngẩn ra.
Ông ta hết sức thân quen với bóng dáng đó, người ngang hàng với Thập Điện Diêm Vương – Tả Bạch Đào!
Âm Ty chỉ là cách gọi chung mà thế tục dành cho vị thần của âm phủ, giống như Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, trên thực tế, bọn họ không phải là thần hồn mà là vị thần thực thụ!
Mà Tả Bạch Đào và Dương Giác Ai mặc dù bị ép lưu lại âm phủ, thế nhưng sau đó hai người vẫn luôn được người đời hương khói đầy đủ, vậy nên đã trở thành tấm gương của anh em kết nghĩa, chẳng mấy chốc đã trở thành vị thần ngang hàng với Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa!
Thậm chí có thể nói, địa vị của hai người bọn họ ở trong âm phủ đã không hề thấp hơn Hắc Bạch Vô Thường rồi!
“Choang!”
Tách trà trong tay Hắc Bá rơi xuống đất vỡ nát!
“Sao Tả Bạch Đào lại tới đây?”
Chưa nói tới thân phận của Hắc Bá, chỉ riêng thực lực Thiên Cảnh cấp hai đã có thể chứng minh tất cả.
Thế nhưng chính Hắc Bá, trong thời khắc nhìn thấy Tả Bạch Đào cũng sợ tới ngu người!
“Tả Bạch Đào thậm chí còn không ở trong hàng ngũ âm sư, Hắc Bá sao phải kinh sợ tới thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi với vẻ không hiểu.