“Đạo y dược hơn hẳn võ thuật của cháu, chỉ cần sau này cháu chuyên tâm tu luyện, Bạch Thế Huân hay Khổng Tề Thiên cũng không so bì được với cháu”.
“Thực tế, cảnh giới Nhân Hoàng hay Đế Cảnh không phải dựa vào mấy lần luân hồi, cũng không phải phân cao thấp về cảnh giới mà là tính giác ngộ”.
“Ai có thể lĩnh hội được Quy Chân trước thì người đó mạnh hơn”.
“Nhưng người hành y, bẩm sinh đã có tính lĩnh hội cao hơn người bình thường, thế nên với tuổi tác của cháu có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, chỉ cần cháu trai can đảm tiến bước, sau này chắc chắn sẽ đạt được Đế Cảnh”.
Những lời công nhận của Khổng Hữu Đạo khiến Lữ Đồng Quang cảm thấy phấn khích.
Dù sao đó cũng là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, người xuất chúng cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm.
Có thể được ông ta công nhận khiến Lữ Đồng Quang càng thêm tự tin.
Thật ra trước đó ông ta từng hỏi Tư Mã Tư, nếu bốn người họ kết hợp lại với nhau, có thể giết được Tiêu Chính Văn không.
Kết quả Tư Mã Tư chỉ khinh bỉ bật cười, nói thẳng Lữ Đồng Quang chẳng qua chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi, chọn bừa một người trong số những người có mặt ngày hôm đó cũng có thể dễ dàng giết Nhân Hoàng cấp một.
Những lời của Tư Mã Tư khiến lòng tự trọng của Lữ Đồng Quang bị tổn thương sâu sắc, thậm chí cũng có thành kiến không nhỏ với chính Tư Mã Tư.
Dù sao trong những năm này, cho dù Lữ Đồng Quang đi đến đâu cũng đều được khen ngợi, bên cạnh càng không thiếu lời nịnh bợ của thế hệ trẻ.
Nhưng Tư Mã Tư nói như thế khiến hắn có cảm giác hắn không bằng một con chó.
Hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ may mắn, nhưng may mắn là thứ không đáng tin nhất, nói không chừng bản thân mình cũng có thể tạo ra kỳ tích, giết được Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, sau đó danh tiếng sẽ lan rộng khắp khu vực phía Đông.
Hơn nữa người mà nhà họ Bạch nên mời có lẽ là Lữ Đồng Quang hắn chứ không phải là Tiêu Chính Văn.
Càng khiến hắn không thể nhịn được là Bạch Ngọc Trịnh lại đích thân mời Tiêu Chính Văn chứ không hỏi han gì đến hắn.
“Cháu yên tâm, đến lúc đó bác cũng sẽ đến đó vì cháu, để đảm bảo cháu có thể giành được vị trí đứng đầu trong cuộc thi lần này”, Khổng Hữu Đạo vỗ vai Lữ Đồng Quang nói.
Sở dĩ ông ta nói như thế không phải là nhìn thật sự xem trọng Lữ Đồng Quang, mà là nội thương của ông ta quá nặng, phải lấy được viên Tuyết Liên ngàn năm đó mới có thể khôi phục lại như ban đầu.