Bất luận đối phương có thân phận gì, ở thành phố Carlo, dám động vào người trong gia tộc của Dupand thì đều phải chết!
“Đừng nói ông ta chỉ là một lãnh đạo thành phố, dù có là tổng thống nước Lý thì cũng không dám bảo Tiêu Chính Văn tôi kính rượu. Gia tộc của ông thì sao chứ?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Vừa dứt lời, cả phòng bao lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta là Dupand - một trong số sáu trưởng lão đấy!
Dù là ai thì Tiêu Chính Văn cũng dám đắc tội thật sao?
“Tiêu Chính Văn, thằng ranh nhà cậu lại dám vô lễ với trưởng lão hộ quốc của nước Lý chúng tôi! Chỉ dựa vào điều này thôi, dù có giết cậu thì Hoa Quốc cũng sẽ không truy cứu! Có hiểu không?”
Mayer đã thật sự nổi điên!
Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng, Dupand đích thân tới mà cậu ta vẫn còn hống hách như vậy?
Dupand xua tay ý bảo Mayer lùi ra sau, sau đó chắp hai tay sau lưng, liếc mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương của Hoa Quốc, long soái năm sao! Có phải cậu cho rằng long soái năm sao là vô địch thiên hạ rồi hay không?”
“Hôm nay tôi sẽ giúp cậu mở mang tầm mắt, cho cậu biết được thế giới này lớn tới mức nào!”
Dứt lời, ánh mắt Dupand chuyển về phía mặt bàn ăn, một con dao cắt thức ăn cứ thế bay thẳng lên!
Sau đó, con dao cắt thức ăn đâm thẳng vào trong bức tường phía bên cạnh với tốc độ cực nhanh, cắm vào sâu hơn ba centimet.
Kiểm soát đồ vật!
Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười khẩy.
Một Thiên Vương ba sao mà cũng dám biểu diễn kỹ năng trước mặt anh sao?
“Sức lực như vậy, hình như ngay cả một con kiến cũng không giết chết nổi đâu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
“Cậu!”
Hai mắt Dupand loé lên tia sáng sắc lạnh, đây đã là lần thứ hai Tiêu Chính Văn chế nhạo cụ ta!
“Cậu thanh niên, bất luận là ai cũng không thể bảo vệ cậu được đâu!”