"Xem ra trước đây, tầm mắt của chúng ta quá hạn hẹp rồi!"
Trương Lăng Phong than thở một tiếng từ tận đáy lòng!
So với thế tục, quả thực vùng ngoài lãnh thổ cao thủ nhiều như mây trời, cho dù là nhà họ Trương, đến vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ là một thế gia nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn được nữa mà thôi!
Năm đại danh sơn ở vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ là một môn phái nhỏ, thậm chí còn không có thể diện gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người họ đã tiến vào thành Thiên Đô với tốc độ nhanh nhất, dù sao từng dòng khí tức mạnh mẽ ở ngoài thành kia quả thực khiến bọn họ bất an!
Phải biết rằng, ở ngoài thành Thiên Đô, bất cứ một cao thủ nào đi ngang qua, chỉ cần nhìn thấy bọn họ ngứa mắt là có thể thuận tay giết chết, thậm chí sẽ không có ai ra tay can thiệp!
"Mấy người chúng ta chỉ có thể đi qua cánh cửa nhỏ bên hông, cửa chính ở giữa không phải dành cho chúng ta, đi nhầm cửa thì cẩn thận sẽ bị người giết ngay tại chỗ!"
Khi đến cổng nội thành của thành Thiên Đô, Khổng Thiên Tường quay người lại căn dặn.
Bởi vì sau khi bước vào cổng thành này, mới được coi là thực sự tiến vào thành Thiên Đô, mà toàn bộ phía bên ngoài thành, gần như chính là đại trận phòng ngự của thành Thiên Đô!
Sau khi đến vùng ngoài lãnh thổ, đám người Khổng Thiên Tường giống như trở về ngôi nhà của chính mình, tìm lại được loại cảm giác ưu việt trời sinh.
Còn hai người Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng lại thận trọng hơn rất nhiều, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đến vùng ngoài lãnh thổ, còn quá lạ lẫm với môi trường xung quanh!
Hứa Tinh Nhi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng, cô ta vẫn luôn không có bất kỳ thiện cảm nào với hai kẻ bám đuôi này, thậm chí đã từng nghĩ đến việc bỏ bọn họ lại ở Huyền Thiên Đạo Cung, tránh làm mất mặt mọi người.
Vừa quay đầu, Hứa Tinh Nhi lại tình cờ phát hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Vốn dĩ, đám người Tiêu Chính Văn sẽ được Tử Doanh ra đón vào thành Thiên Đô, nhưng vì giữa đường Lý Tử Dương lại kéo Tiêu Chính Văn về nhà họ Lý một chuyến nên mới lạc khỏi những người khác.
Lý Tử Dương trở về phủ họ Lý, Tiêu Chính Văn không đi cùng hắn mà đứng ở cổng xem buổi biểu diễn của mấy người diễn xiếc.
Nhưng thật tình cờ, lại đúng lúc bị đám người Khổng Thiên Tường bắt gặp.
Không chỉ một mình Hứa Tinh Nhi nhìn thấy Tiêu Chính Văn, đám người Khổng Thiên Tường cũng chú ý tới Tiêu Chính Văn đang đứng một mình.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp!” Khổng Thiên Tường cười nhạt, bước đi về phía Tiêu Chính Văn.
Trương Lăng Phong cũng nhận ra Tiêu Chính Văn trong nháy mắt, vội vàng đuổi theo.
Đông Phương Tuyết Ngưng cũng nối gót qua đó với vẻ nghiêm nghị.
"Anh Tiêu!"
Trương Lăng Phong vượt lên trước một bước, đến sau người Tiêu Chính Văn.
Trong đám người, Trần Nguyệt Nhi cũng bước tới một bước, chào Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu!"
Đông Phương Tuyết Ngưng lại đứng phía sau Trần Nguyệt Nhi, quan sát Tiêu Chính Văn với vẻ rất cảm thán.
Rõ ràng, điều mà mấy người bọn họ quan tâm lúc này chính là tu vi hiện tại của Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, nhìn từ xa Tiêu Chính Văn không khác gì người thường, chỉ cần là lúc không ra tay, cho dù đích thân Đại Đế cũng căn bản không thể nhìn ra tu vi của Tiêu Chính Văn, huống chi là mấy người bọn họ?
“Đã lâu không gặp, mọi người cũng tới tham gia thánh hội Vạn Tông sao?” Tiêu Chính Văn quay người lại, mỉm cười chào hỏi đám người Trương Lăng Phong.
"Đúng vậy, anh Tiêu!"
Trương Lăng Phong gật đầu mạnh.
"Anh Tiêu, sao anh..." Đông Phương Tuyết Ngưng bước nhanh lên trước, quan sát kỹ Tiêu Chính Văn, cau mày hỏi.
Giờ phút này, Tiêu Chính Văn trước mặt cô ta không khác gì người bình thường ở thành Thiên Đô, chẳng lẽ sau khi vào vùng ngoài lãnh thổ, tu vi của Tiêu Chính Văn bị phế bỏ hết rồi?
Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, dù sao Khổng Thiên Tường vẫn luôn ghi nhớ mối thù với Tiêu Chính Văn!
"Anh Tiêu, nhanh..."