Chương 706: Bao vây tên đó lại!
Thị vệ tóc đỏ không chút do dự, lập tức nói: “Không phải, đương nhiên là tôi tin thiếu gia rồi, cậu rất có thực lực, nhưng đây là do lão gia căn dặn, có thể do lão gia sợ cậu bị thương, dù sao thiếu gia cũng là con trai duy nhất của nhà họ Vương mà, nhỡ tên Tiêu Chính Văn đó liều mạng đánh bại cậu thì sao?”
Vương Từ Nghiêu đẩy kính râm trên mũi, lập tức nói: “Này đồ tóc đỏ, tôi nói rõ cho cậu biết, hôm nay tên Tiêu Chính Văn đó không thể sống sót ra khỏi khách sạn này được đâu, cậu cứ coi như không tìm được tôi đi, cứ đi về báo cáo như vậy là được!”
Thị vệ tóc đỏ cũng cảm thấy bất lực, dù sao một bên là gia chủ, một bên là thiếu gia, bên nào cũng không thể đắc tội, chỉ đành co rúm lại không dám nói thêm lời nào.
Vương Từ Nghiêu không để ý đến cậu ta nữa, lớn tiếng nói: “Đi, các anh em xông lên cho tôi, đánh gãy tay chân tên Tiêu Chính Văn đó!”
“Lên!”
“Giết!”
Một đám người nhà họ Vương kêu ầm lên, muốn đánh gãy tay chân Tiêu Chính Văn.
Vương Từ Nghiêu dẫn đầu lao vào khách sạn Dược Đô, nhưng trong đại sảnh của khách sạn không có mấy người, chỉ có một lễ tân đang nhìn đám người hung ác nhà họ Vương lao tới.
Cô gái ở quầy lễ tân tên là Đới Mộng Mộng, là một cô gái ngoài hai mươi tuổi.
Cô ấy đi một đôi tất đen, mặc một chiếc váy ngắn, cộng thêm đôi giày cao gót khoảng mười centimet.
Không thể không nói rằng, là trụ cột của cả cái khách sạn Dược Đô, cô gái này dù là khí chất hay dung mạo đều rất hoàn mỹ.
Cô ấy vừa nhìn thấy Vương Từ Nghiêu hùng hổ đi tới, lập tức gọi điện thoại cho tổng giám đốc mới Ôn Bồi Nghiêu.
Ôn Bồi Nghiêu là cháu trai của Ôn Bất Lâm, vì tổng giám đốc trước đó đã xúc phạm Tiêu Chính Văn nên đã bị sa thải, Ôn Bất Lâm nhân cơ hội thăng chức cho cháu trai mình.
Sau đó, Đới Mộng Mộng lập tức tiến lên chào hỏi, cười nói với Vương Từ Nghiêu: “Ái chà, thiếu gia Vương, anh có chuyện gì mà dắt đông người tới đây thế này…”
Vương Từ Nghiêu cũng là người làm việc nhanh gọn, hắn hất tay, đám người lập tức bao vây Đới Mộng Mộng.
“Nói cho tôi biết, Tiêu Chính Văn có đang ở khách sạn Dược Đô không, nếu có thì ở phòng nào, ông đây đến tìm hắn tính sổ”.
Đới Mộng Mộng tái mét mặt mũi, trong mắt hiện lên một tia kinh hoàng, nói: “Thiếu gia Vương, anh muốn làm gì vậy?”
Vương Từ Nghiêu bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, nói: “Tôi không kiên nhẫn đâu đấy, hỏi cô câu cuối cùng, Tiêu Chính Văn rốt cuộc ở phòng nào?”
Đới Mộng Mộng thông qua khe hở giữa các thị vệ, nhìn thấy Ôn Bồi Nghiêu đi tới quầy lễ tân, vội vàng nói: “Giám đốc Ôn, cuối cùng anh cũng tới rồi”.
Vương Từ Nghiêu quay đầu lại, nhìn Ôn Bồi Nghiêu.
Người này có đôi mắt sáng, mặc vest, dáng vẻ trông rất phúc hậu.
Ôn Bồi Nghiêu lập tức lao vào trong đám đông, hét lớn: “Các người đang làm gì vậy, đây là khách sạn Dược Đô đấy, nếu như các người gây sự ở đây, chú tôi là Ôn Bất Lâm sẽ không tha cho các người đâu, hơn nữa, bảo vệ của khách sạn Dược Đô sắp tới rồi, đến lúc đó, các người muốn đi cũng không đi được đâu”.
Tuy nhiên, Vương Từ Nghiêu lập tức tát cho Ôn Bồi Nghiêu một cái, nói: “Mày nghĩ mày là ai, chỉ là thằng cháu xa của Ôn Bất Lâm mà thôi, ông mày là thiếu gia nhà họ Vương đấy, mày dám hù dọa tao à, đánh cho mày đến mẹ cũng không nhận ra bây giờ!”
“Ha ha ha!”
Khi Vương Từ Nghiêu cho Ôn Bồi Nghiêu một cái tát, đám thị vệ nhà họ Vương đều phá lên cười.
Ôn Bồi Nghiêu tức giận nhìn Vương Từ Nghiêu, nói: “Anh đừng có hối hận, chú tôi bây giờ là tư lệnh của quân đội Dược Đô đó, anh lại dám động tay ở địa bàn của tư lệnh, tôi nói cho anh biết, anh không sống được nữa đâu”.
“Ha ha!”
Vương Từ Nghiêu lại tát cho Ôn Bồi Nghiêu thêm một cái, nói: “Mày hù dọa ai đấy, tư lệnh của Dược Đô là tướng quân Đồ Hiêu, đừng có dát vàng lên người chú mày”.
Vương Từ Hiêu vẫy tay, bảo đám thị vệ ra tay với Ôn Bồi Nghiêu.
“Á á á!”
Tiếng hét thảm thiết của Ôn Bồi Nghiêu lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Bọn họ tới rồi, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan tới rồi!”
Đột nhiên.
Không biết là ai vừa hét lên, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của đám người nhà họ Vương.
Được một nhóm người bảo vệ, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan bước vào khách sạn Dược Đô.
Vương Từ Nghiêu quay đầu nhìn, vừa thấy Tiêu Chính Văn liền ra hiệu, nói: “Người đâu, bao vậy tên đó lại cho tôi!”