Hai năm trước hắn có thể thoát được một mạng là vì có bốn trợ thủ cùng hắn vây đánh một mình Tiêu Chính Văn.
“Chủ soái… chúng ta…”
Binh lính thân cận đứng phía sau còn chưa nói dứt lời, Timur đã làm ra hành động khiến mọi người hết sức kinh ngạc.
Hắn thuận tay ném thanh giáo dài phát ra tiếng ‘keng’, sau đó chạy tới trước mặt Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Quân của tôi xin đầu hàng!”
Đầu…đầu hàng?
Tiếng hét của Timur long trời lở đất, hầu như vang khắp cả doanh trại.
Không ít binh lính ngơ ngác liếc nhìn Timur, sao chủ soái nhà mình đến đánh cũng chưa đánh mà đã chọn đầu hàng rồi?
Ngay lúc mọi người còn đang nhao nhao bỏ vũ khí xuống thì Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, trận chiến này, Hoa Quốc của tôi không đồng ý cho ai đầu hàng!”
Giọng của Tiêu Chính Văn vang lên trong bầu trời đêm, súng trong tay mười nghìn quân Phá Long vẫn bắn ra đạn như cũ!
Thỉnh thoảng có binh lính liên quân trúng đạn ngã xuống.
“Tiêu Chính Văn! Anh làm vậy là trái với hiệp ước quốc tế, chúng tôi đều là người tác chiến, chỉ cần buông vũ khí xuống là mấy người phải đối đãi tốt với chúng tôi!”
Lúc này Timur thật sự rất sốt ruột.
Đầu hàng là lựa chọn tốt nhất của hắn, cũng là cách duy nhất có thể giữ lại tính mạng!
Nhưng tên Tiêu Chính Văn này lại không chấp nhận việc hắn đầu hàng!
Khi thấy mười nghìn quân Phá Long sau lưng và Tiêu Chính Văn hoàn toàn không để ý tới hành động đầu hàng của hắn, Timur chỉ còn cách cầm thanh giáo lên lần nữa, đôi mắt hung tợn nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Mày không sợ tao nói ra hành động đuổi cùng giết tận này của mày sao?”
“Nói ra ư? Vậy anh phải sống quay về mới được!”
Vừa dứt lời, bóng dáng Tiêu Chính Văn nhanh như chớp lao về phía Timur.
Timur nuốt nước bọt, dùng sức nắm chặt thanh giáo trong tay, tức giận rống lên rồi tiến tới chống đỡ.
Dù biết rõ là đấu không lại nhưng ít nhất cũng phải liều một phen!
Chỉ cần nhân lúc Tiêu Chính Văn không phòng bị, hắn sẽ nhân cơ hội chạy trốn, sau lưng còn có ba mươi nghìn binh lính thay hắn cản Tiêu Chính Văn lại, ít nhất chạy ra khỏi vòng vây cũng không thành vấn đề.
Sau khi đưa ra quyết định, Timur thuận thế vung thanh giáo lên, liều mạng lao đến đâm vào trước ngực Tiêu Chính Văn.
Khóe miệng Tiêu Chính Văn hơi nhếch lên, trò mèo này của Timur sao có thể giấu anh được chứ?
Một người mới vừa nãy còn muốn quỳ xuống đầu hàng sao lại có dũng khí liều mạng chiến đấu?
Soạt!
Con dao quân đội năm cạnh nghênh chiến với thanh giáo trong tay Timur, luồng ánh sáng sắc lạnh va chạm trực tiếp vào thanh giáo.
Hai vật vừa chạm vào nhau lập tức vang lên một âm thanh lanh lảnh.
Cũng giống thanh kiếm kỵ sĩ của Smith, thanh giáo dài trong tay Timur bị đứt gãy!
Nhưng thế tiến công của con dao quân đội năm cạnh không hề giảm, nó đâm thẳng tới cổ họng của Timur.
A?
Timur sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, hắn đang định dùng nửa thanh giáo trong tay để cản lại!
Nhưng động tác của hắn vẫn chậm nửa nhịp!
Chỉ nghe thấy một tiếng phập, trong chớp mắt, con dao quân đội năm cạnh đã đâm xuyên qua cổ họng Timur!
Máu văng tung tóe!