Giết chúng thì dễ nhưng nguồn tin sẽ bị đứt đoạn.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, không biết là trùng hợp hay và sự sắp đặt của số mệnh nữa đây”.
Người phụ nữ quay đầu lại nở nụ cười quyến rũ nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng nụ cười giống thiên sứ đó lại khiến người khác không thể tin được nó lại xuất hiện trên gương mặt của người phụ nữ hung hãn đã cắt đứt một cánh tay của người khác.
“Chắc là chúng ta đến đây vì chung một mục đích nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười nói.
“Chung mục đích ư? Anh biết tôi đến vì cái gì sao?”
Thái độ của người phụ nữ đó với Tiêu Chính Văn rõ ràng ấm áp nhưng lại lạnh như băng với người khác.
Chắc chắn trong đó có vấn đề.
Trán Trần Cương cũng toát mồ hôi, anh ta chỉ mong Tiêu Chính Văn đừng nhúng tay vào tranh chấp của đám lính đánh thuê với người phụ nữ này.
“Xoẹt!”
Ngay khi một tên lính đánh thuê không biết thức thời đưa tay đến thắt lưng thì một mũi tên khác bắn đến.
“Phụt!”
Âm thanh trầm đục vang lên, tên lính đánh thuê đó ngã xuống.
“Tốt nhất các người nên để tay ở nơi tôi có thể nhìn thấy, nếu không sẽ phải chết”.
Người phụ nữ đó lạnh lùng nói, gương mặt không có chút cảm xúc.
Đám lính đánh thuê đang có mặt đều bị động tác chém giết quyết đoán của cô gái trẻ dọa sợ!
Dù bọn họ dũng mãnh không sợ chết thì cũng không muốn chết một cách không rõ ràng!
“Nguyệt Ảnh, cô lúc nào cũng kích động như thế, không phải Thượng Sam đã yêu cầu chúng ta…”
“Thượng Sam? Đừng nhắc đến người này ở trước mặt tôi!”
Cô gái trẻ nói xong thì tự tin bước thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng, mỗi một bước chân của cô ta đều mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức không tên.