Tiêu Chính Văn ra lệnh, vài cấm vệ quân bước đến kéo thi thể Vương Quốc Xương ra ngoài.
“Tiêu Chính Văn to gan! Vài hôm nữa tôi sẽ giết cậu để báo thù”.
Mặt mày Kiếm Tiên Thiên Sơn cực kỳ hung dữ, như thể chỉ ước gì có thể nuốt sống Tiêu Chính Văn.
“Vài hôm nữa là ngày nào? Chi bằng bây giờ ông và tôi quyết định luôn đi”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
Vừa nói xong cả nước như bị chấn động.
Cả Hoa Quốc đều có thể nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người.
Hơn nữa ngay cả người của năm đại danh sơn cũng đang quan sát kết quả việc này.
Ai ngờ Tiêu Chính Văn lại dám chống lại cả cường giả cảnh giới Nhân Vương.
“Cậu ta… cậu ta dám khiêu khích cường giả cảnh giới Nhân Vương?”
“Tiêu Chính Văn điên rồi sao?”
Lúc này đừng nói là người của võ tông không dám tin, ngay cả cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương quay về của năm đại danh sơn cũng sửng sốt.
Đây là đang công khai khiêu khích Kiếm Tiên Thiên Sơn.
Ngay cả Thiên Tử ở trong Thiên Tử Các đằng xa cũng khẽ nhíu mày khi nghe anh nói thế.
“Tiêu Chính Văn có nắm chắc sẽ thắng Kiếm Tiên Thiên Sơn không? Đó là cao thủ cảnh giới Nhân Vương đấy”.
Nói đến đây Thiên Tử không khỏi đặt bút trong tay xuống, bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
“Đúng thế Thiên Tử, có phải vua Bắc Lương hơi gấp gáp quá không? Để Vương Quốc Xương sống thêm một chút nữa thì có thể thế nào? Sau chuyện này có thể bỏ độc giết mà, cần gì phải…”
“Im miệng!”
Thiên Tử đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn cung nhân đó nói: “Toàn nói linh tinh! Tôi đường đường là người đứng đầu giới chính trị Hoa Quốc, có thể làm ra mấy chuyện hèn hạ thấp kém bỏ độc giết người này sao? Người đâu, kéo ra ngoài, đánh một trăm gậy”.
Cung nhân đó hoảng sợ hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống.
Cùng lúc đó Sở Hồng Thiên ở Thiên Sơn xa xôi càng kinh hoảng đến cực điểm.
Tiêu Chính Văn thế mà lại dám bạo dạn như thế, dám khiêu chiến với cao thủ cảnh giới Nhân Vương?
Dù Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh đến mấy thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.
Cậu ta lấy đâu ra tự tin đấu với cao thủ cảnh giới Nhân Vương vậy?
“Hừ! Lần này e là Tiêu Chính Văn chơi hơi lớn rồi, cậu ta có thể vẫn chưa biết sự lợi hại của Kiếm Tiên Thiên Sơn”.
Lúc này ở nhà họ Trương Thiên Sơn, một ông lão tóc bạc vuốt râu cười nhạo nói.
“Ừ, như thế cũng tốt, đỡ cho nhà họ Trương chúng ta ra tay, Kiếm Tiên Thiên Sơn tiêu diệt Tiêu Chính Văn giúp chúng ta cũng xem như đã trả được mối thù lớn. Nếu Trương Đạo Linh ở dưới suối vàng có biết cũng cảm thấy an ủi”.
Một ông lão khác cũng nói.
Trong đại điện đỉnh núi Huệ Mi xa xôi, một ông lão mặc áo dài đỏ không khỏi nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn vẫn quá ngông cuồng, chỉ là Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà dám khiêu khích cả cường giả cảnh giới Nhân Vương?”
Người này chính là một trong các phó chưởng giáo của đỉnh núi Huệ Mi, Hỏa Long Chân Quân.
Hơn nữa ông ta cũng là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương, còn là cảnh giới Nhân Vương cấp hai.
Hỏa Long Chân Quân trước giờ không tham gia vào bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào mà năm đại danh sơn từng làm, không phải vì ông ta khoan dung độ lượng mà là ông ta không dám mạo hiểm đứng về phe nào trước khi chưa rõ tình hình thế cục.