“Cậu thanh niên, cậu đi lạc à? Núi Côn Luân nguy hiểm lắm, nếu không có chuyện gì thì cậu đừng lên núi!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau truyền đến.
Sau đó, một ông lão vác một bó củi đi tới từ phía sau lưng Tiêu Chính Văn và Long Ngao.
Long Ngao và Tiêu Chính Văn đồng thời quay đầu lại. Long Ngao cũng đã đạt đến cảnh giới chủ soái huyền cấp ba sao, còn Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Vậy mà phía sau có người đến mà họ lại không hề phát hiện ra.
Ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Long Ngao đang kinh hãi và Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, cười nói: “Hai chàng trai trẻ, nhà tôi ở ngay phía trước, đến ăn bữa cơm rồi quay về đi!”
“Trong núi này, mỗi năm có hàng chục hàng trăm người chết, chưa kể người, ngay cả sư tử và hổ lên núi cũng chết!”
Ông lão vác bó củi, vừa đi vừa nói.
“Long Vương...”
Long Ngao quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, căng thẳng nuốt nước bọt.
“Đi!”
Tiêu Chính Văn không căng thẳng như Long Ngao.
Ông lão nhìn có vẻ như một người bình thường, nhưng Tiêu Chính Văn đã nhìn ra sự khác biệt.
Nếu người này có ý đồ gì thì lúc nãy đã ra tay rồi, theo tình hình bây giờ xem ra ông lão này chỉ muốn thuyết phục bọn họ rời khỏi nơi này mà thôi.
“Này ông lão, mỗi năm có rất nhiều người đến núi Côn Luân thám hiểm sao?”
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa đỡ bó củi từ tay ông lão, giúp ông vác nó, cười nói.
Ông lão rất hài lòng với hành động này của Tiêu Chính Văn, mỉm cười rồi nói: “Không chỉ là người Hoa Quốc mà người ở đâu cũng có, còn có cả người mắt xanh tóc đỏ. Sau khi bọn họ đi lên núi thì không thấy xuống nữa. Tám mươi phần trăm là giống những con thú kia, chết ở trên đỉnh núi rồi!”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, đừng nói tới việc chết trên đỉnh núi, mà cho tới bây giờ, anh còn chưa tìm được đường lên núi.
Ngọn núi này rõ ràng là rất kỳ quái.
“Ông lão, tôi muốn hỏi ông một chỗ tên là gò Côn Luân, không biết ông đã nghe nói đến cái tên này hay chưa?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão.
Ông lão nghe thấy ba chữ này liền sững sờ, nhưng trong chốc lát lại khôi phục vẻ mặt tự nhiên.
“Nơi đó không ai có thể tới được! Chàng trai à, tôi thấy cậu là người hiền lành tốt bụng, cho nên tôi mới nhắc nhở cậu vài câu!”
“Gò Côn Luân thực sự tồn tại, cậu nghĩ với thực lực hiện giờ của cậu, vào rồi còn có thể ra được sao? Ai cũng muốn có được tim rồng, nhưng từ thời xa xưa đến nay, có biết bao nhiêu người đã chết ở trong gò Côn Luân rồi!”
Rầm!