Nói xong, Tần Vũ cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, một đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân vội vã chạy vào.
“Anh Tiêu, có chuyện này anh phải được biết”.
“Hả? Chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi.
“Anh có biết liên minh võ thuật dưới võ tông không? Lạc Cửu Anh đó đã mời trưởng lão của liên minh võ thuật đến Giang Trung”.
Đệ tử đó hoảng hốt nói.
Giữa liên minh võ thuật và võ tông không phải là quan hệ trực thuộc mà một bên là cơ cấu thuộc nhà nước, còn một bên là cơ cấu phi chính phủ.
Sở dĩ võ thuật Hoa Quốc được gọi là võ tông là vì Long Kinh có thập lão võ tông.
Mười người này kiểm soát sự hưng thịnh của võ tông trong thiên hạ.
Mà trong giới võ thuật dân gian có nhiều người không thích bị nhà nước ràng buộc nên đã tự thành lập ra một liên minh võ thuật.
Liên minh võ thuật này hoàn toàn không được Hoa Quốc thừa nhận.
Nhưng trong dân gian, hay nói cách khác trong các tông môn, uy tín của liên minh võ thuật vượt xa võ tông.
Mỗi lần có nhiều chuyện lớn nhỏ không thể giải quyết được thì đa số đều sẽ thông qua liên minh võ thuật chứ không phải võ tông.
Thế nên địa vị của trưởng lão liên minh võ thuật trong các tông môn cực kỳ cao hệt như dáng vẻ của thái thượng hoàng.
Bây giờ càng đến gần thời hạn bảy ngày mà Lạc Cửu Anh từng giao kèo với Tiêu Chính Văn.
Trưởng lão liên minh võ thuật bỗng đến Giang Trung e là bên trong sắp có chuyện gì đó.
“Ừ, tôi biết rồi, bên Lạc Cửu Anh không có động tĩnh gì sao?”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“À thì… hiện giờ không có động tĩnh gì lớn, nhưng vị trưởng lão họ Lư đó lại có động tĩnh không hề nhỏ, còn dẫn theo vài tông chủ ở các tỉnh khác đến nên khí thế có phần hơi áp đảo”.
Nghe đệ tử đó nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ khoát tay tỏ ý anh ta có thể ra ngoài.
Sau đó anh đi vào căn phòng dưới tầng hầm để kiểm tra vết thương của Độ Thiên Chân Nhân.
Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân bị thương không nặng, nhưng vết thương lòng lại lớn hơn vết thương trên cơ thể.
Thế nên liên tục mấy ngày Độ Thiên Chân Nhân đều trông rất ủ rủ.
“Chủ thượng, cậu… cậu bận rộn như thế, sao…”
Không để Độ Thiên Chân Nhân nói hết câu, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay nói: “Ông cụ đừng khách sáo, vết thương của ông thế nào rồi?”