Ông Lương trúng vài cú đấm, trên người Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng bị trúng vài đòn, nhưng đều không bị thương gì nặng lắm.
Dường như hai bên đều rất kiềm chế!
Dù sao, đây cũng đang ở trong thành phố, nếu thật sự triển khai toàn bộ khí thế, đánh một trận ra trò thì nhất định sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội.
"Nhóc con, cậu quả nhiên rất mạnh!"
Ông Lương lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn cũng cười đáp: "Ừ, ông lại kém hơn tôi nghĩ, chẳng hề xứng đáng với số tuổi của mình chút nào”.
"Cậu! Láo xược!"
Ông Lương nổi giận.
Ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám sỉ nhục mình như vậy!
Ông ta ở nhánh chính gia tộc Đông Phương, trước nay đều nhận được sự tôn kính, chưa từng có ai dám sỉ nhục bản thân như vậy!
Ông Lương phẫn nộ, đưa một tay lên rút thanh kiếm bên hông ra, chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn tức giận nói: "Vốn dĩ tôi không muốn giết cậu, nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì chết đi!"
Lúc này Khương Vy Nhan đang đứng phía sau Tiêu Chính Văn vô cùng kinh hãi!
Cô đương nhiên nhìn ra được ông Lương đã tức giận!
"Chồng ơi, cẩn thận!"
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nhìn ông Lương đang cầm thanh kiếm Kim Cang nói: "Vừa hay, dùng ông để tập luyện một chút cũng tốt!"
Dứt lời, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn lập tức bắn ra, tạo thành một vệt sáng!
Một tiếng keng vang lên!
Con dao quân đội năm cạnh va vào thanh kiếm trong không trung, lóe lên một tia lửa sáng chói và phát ra âm thanh kim loại chói tai!
Ông Lương lập tức rút kiếm lại, quay người, từ một góc độ khác hung hăng chĩa mũi kiếm vào Khương Vy Nhan sau lưng Tiêu Chính Văn!
Ông ta còn có ý đồ khác!
Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của ông Lương chính là Khương Vy Nhan!
Ông ta không tin, nếu mình bắt được Khương Vy Nhan thì Tiêu Chính Văn còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói sao?
Nhìn thấy ông Lương cầm kiếm đâm tới, Khương Vy Nhan bị dọa sợ không dám nhúc nhích, toàn thân run rẩy!
Nếu là trước đây, tốt xấu gì cô cũng đạt tới cảnh giới chủ soái, đối mặt với nhát kiếm này thì nhất định sẽ không tỏ ra sợ hãi như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, Khương Vy Nhan đang mang thai, sức mạnh đã giảm xuống không khác gì người bình thường, hoàn toàn không đỡ nổi sát ý và uy lực nhát kiếm của vị cường giả Thiên Vương này!
"Ông dám!"
Tiêu Chính Văn thấy vậy, lập tức gầm lên!
Ngay lúc ấy, trên người anh cuồn cuộn lửa giận ngút trời, giống y hệt một con rồng gầm lên, chấn động khắp chốn!
Tiếng rống giận dữ này như tiếng sấm rền vang dội!
Còn uy lực của nhát kiếm trong tay ông Lương vẫn không hề giảm, đâm thẳng về phía Khương Vy Nhan!
"Chết đi!"
Đã đến nước này, ông Lương đương nhiên cũng không muốn giữ lại mạng cho ai nữa!
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bóng người của Tiêu Chính Văn đột nhiên chắn trước Khương Vy Nhan!
Phập!
Nhát kiếm hung hăng đâm thẳng về phía ngực Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn nâng tay lên bắt được thanh kiếm!
Mũi kiếm chỉ cách tim của Tiêu Chính Văn năm centimet!
Lúc này, máu tươi theo tay của Tiêu Chính Văn chảy xuống đất!
"Chồng ơi!"
Khương Vy Nhan đứng sau lưng anh, lúc này mặt mày đã biến sắc.
Trong mắt Tiêu Chính Văn tràn đầy lửa giận!
Dù sao ông Lương là cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao, khoảng cách ngắn như vậy, bản thân có thể phản ứng lại mà đỡ được nhát kiếm này cũng đã là nhờ ơn trời rồi!
Ông Lương thấy Tiêu Chính Văn đỡ được nhát kiếm này của mình thì mặt mày nhăn nhó, kinh hoàng, sau đó hung hăng đánh một đòn mạnh về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn cũng nâng tay kia lên phản đòn!
Cú đánh này đã tích tụ ngọn lửa giận trong lòng Tiêu Chính Văn, sức mạnh long trời lở đất, nhắm thẳng vào ông Lương!
Ông Lương trừng lớn hai mắt, cực kỳ kinh hãi!
Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng thì một tiếng rầm vang lên!
Nắm đấm của Tiêu Chính Văn đã đánh thẳng tới!
Tay của ông Lương ngay lập tức vang lên tiếng răng rắc, xương cốt rạn gãy, cả cánh tay khẳng khiu phải chịu lực công kích cực lớn!
Ầm!
Ngay sau đó, cả người ông Lương bay thẳng ra xa, như một quả lựu đạn, bay từ tầng ba nhà hàng Kim Phụng vào trong màn đêm, sau đó rơi xuống đất rồi đập mạnh bịch một tiếng, tạo thành một cái hố lớn hình người!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Phương Phong đứng ở góc tường đã bị dọa sợ đái ra quần!
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn từng bước tiến lại gần, Đông Phương Phong quỳ phịch xuống đất, nằm rạp ra, khóc lóc van xin: "Tôi... Tiêu Chính Văn, ông nội Tiêu xin tha mạng... sau này tôi không dám nữa, không dám nữa... Mong anh bỏ qua cho tôi...”
Lúc này Đông Phương Phong hoàn toàn hoảng sợ!
Tiêu Chính Văn đánh bay ông Lương bằng một đòn đánh!
Chuyện này còn không đáng sợ sao?
Thế nhưng Tiêu Chính Văn bước qua người hắn, không thèm liếc nhìn, đứng bên bức tường đã bị đổ xuống, nhìn cái hố lớn hình người dưới đất.
Đông Phương Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, vù một tiếng!
Con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn xuyên thẳng qua ngực của Đông Phương Phong, mang theo rất nhiều máu!
Đông Phương Phong trợn tròn hai mắt, cúi đầu nhìn lỗ máu trên ngực mình, rơi bịch một phát xuống vũng máu.
"Mày... mày dám giết tao...”
"Sỉ nhục vợ tao thì nhất định phải chết!"
Tiêu Chính Văn bỏ lại câu này, nhún người phi xuống đất từ tầng ba xuống!
Trong cái hố lớn hình người, ông Lương như một con quỷ bị phong ấn, gầm một tiếng, cầm kiếm lên quát: "Nhóc con! Cậu muốn chết hả?"