Đồng thời cũng đang dùng mạng sống của mình để giành lấy một tương lai cho nhà họ Lãnh.
Khi nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nhau, gần như tất cả người nhà họ Lãnh đều đồng loạt nhắm mắt lại.
“Chú ba!”
Lãnh Hàn Băng không kiềm được quay đầu đi, thậm chí không nhẫn tâm nhìn thẳng.
Nhưng khi tất cả mọi người mở mắt ra lần nữa, quay đầu lại nhìn Lãnh Kế Hồng thì chỉ thấy Lãnh Kế Hồng đứng phía sau Tiêu Chính Văn, mặt như không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh trộn lẫn với nước mưa chảy dọc theo trán ông ta xuống dưới.
Chưa chết à?
Người nhà họ Lãnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này Tiêu Chính Văn liếc mắt, thậm chí không thèm quay đầu lại thản nhiên nói: “Giết người vô tội, đáng chết!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên chỉ vào một điểm.
Đầu ngón tay Tiêu Chính Văn như lóe lên một luồng ánh sáng trắng.
Rầm!
Một luồng sức mạnh xuyên thủng qua màn mưa, cuốn lấy tiếng sấm sét đánh thẳng về phía Quách Diễn.
Lúc này Quách Diễn đã hoảng sợ đến mức ngây người.
Thậm chí Tiêu Chính Văn không quay đầu lại, mà đòn tấn công của anh cứ như chém trúng vào bức tường không khí rồi chẳng hề rơi xuống chỗ nào nữa.
Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù là Lãnh Kế Hồng cũng không bị thương.
“Cậu…”
Quách Diễn chưa dứt lời thì sức mạnh ngón tay của Tiêu Chính Văn đã đâm xuyên vào ngực ông ta.
Phụt!
Chỉ thấy một ngụm máu phun vào màn mưa.
Cơ thể Quách Diễn bị văng ra xa.
Bịch!
Quách Diễn ngã phịch xuống nơi cách đó hai, ba mươi mét.
Lúc rơi xuống đất, ông ta chỉ cảm thấy ngực mình như trống rỗng.
Dường như trên người mình thiếu mất thứ gì đó?
Ông ta vươn tay sờ trước ngực, một thứ gì đó đang đập thình thịch, nóng hổi rơi vào bàn tay ông ta.