“Bọn tôi chưa từng thừa nhận mình là người nước Tề, bọn tôi chỉ đại diện cho bản thân, người của điện Thần Long trước giờ luôn chịu trách nhiệm về hành vi của mình”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng đáp trả lại.
Thấy Tần Lương Ngọc dám nói như tát nước vào mặt hắn trước nhiều người như thế, Điền Văn bỗng chốc không kiềm chế được cơn giận của mình.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì ông lão đồ trắng đó đã quay lại.
Mọi người gần như đều nhìn về phía ông lão đồ trắng đó.
Chỉ thấy ông lão thân thiết chắp tay với mấy người Tần Lương Ngọc nói: “Thành chủ Tần, vui lòng đợi một chút”.
Hả?
Nghe thế đám người Điền Văn đều lộ ra vẻ chế giễu: “Chẳng phải các người nói Tiêu Chính Văn rất có thể diện sao? Thể diện của hắn ở đâu?”
“Tần Lương Ngọc, tôi đã nhịn bà lâu lắm rồi, tôi có thể không so đo với bà chuyện trước kia nhưng bây giờ các người đều mất mặt đến tận thành Thiên Khu luôn rồi”.
“Ngay cả các cậu chủ bọn tôi đều phải đợi ở đây, lẽ nào các người còn muốn sánh ngang với bọn tôi sao? Đúng là hỗn xược! Không cho các người một bài học thì các người thật sự không biết trời cao đất dày”.
Lúc anh em Điền Văn đến Đế Khư, thái độ coi thường bọn họ của Tần Lương Ngọc khiến Điền Văn vô cùng bất mãn.
Đến thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc càng không nể mặt anh em Điền Văn, thậm chí còn đáp trả lại bọn họ ở trước mặt mọi người, điều này khiến Điền Văn không thể chịu nổi.
Nghe Điền Văn nói vậy, những người bên cạnh đều bật cười.
“Các người thật sự nghĩ rằng phủ Động Thiên Hoa là nơi ai cũng ở được sao? Đúng là đám nhà quê kém hiểu biết!”
Lúc này, một người đàn ông trẻ trong đám người lên tiếng.
Thực ra hắn cũng chỉ là người thừa kế của một thế gia đến từ Tây Vực mà thôi.
“Xin chào cậu chủ Điền Văn và cậu chủ Điền Khải!” người đàn ông trẻ bước lên, chắp tay chào Điền Văn và Điền Khải.
Trước đây, hắn đã có duyên gặp anh em Điền Văn ở Thánh Giáo Đình trong Tây Vực. Mặc dù Điền Văn và Điền Khải không thuộc thế lực Tây Vực, nhưng với tư cách là Thiên Tử nước Tề, bọn họ cũng có sức ảnh hưởng lớn.
Tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Điền sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho gia tộc bọn họ.
Mà bản thân hắn cũng là cao thủ Đế Cảnh cấp ba, cũng có địa vị nhất định trong các thế lực ở Tây Vực, nhưng so với Điền Văn thì còn kém xa.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thân phận của mình cao hơn rất nhiều so với những cao thủ trong điện Thần Long.
Hắn vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến những lời chế nhạo phụ họa theo.
“Haiz, năm nay, con chó con mèo nào cũng ra vẻ ghê gớm! Thật ra cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thấp kém mà thôi!”
“Điện Thần Long? Ai từng nghe nói đến chứ? Chẳng qua Tiêu Chính Văn có chút tiếng tăm mà thôi, nhưng đáng tiếc, hắn đã chết rồi!”