Chương 354: Láo xược! Dừng tay ngay!
Người đàn ông bước vào khoảng ngoài ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, người tương đối mập, bụng bia, gương mặt đầy thịt của hắn tối sầm xuống!
“Làm loạn?”
Quản lý Uông siết chặt gọng kính, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô nhân viên bán hàng tên Tiểu Lệ lập tức khóc nói: “Quản lý! Chính hai người này đã đuổi khách hàng trong cửa tiệm của chúng ta đi! Có một quý cô muốn mua bộ váy cưới truyền thế của đại sư Nhất Phàm, nhưng lại bị tên này cho hai cái bạt tai liền bỏ đi mất! Hơn nữa, anh ta còn hung hăng tát em, yêu cầu bọn em xin lỗi!”
Quản lý Uông nghe câu được câu chăng, nhưng khi biết đối phương bắt nạt nhân viên cửa tiệm của mình, hắn hết sức tức giận, liếc thấy vết tát in trên má Tiểu Lệ, lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với đôi mắt như phun lửa, hỏi: “Anh đánh cô ấy à?”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy”.
Vừa nghe thấy giọng điệu anh ngang ngược như vậy, quản lý Uông nổi giận đùng đùng, quát mắng: “Anh không biết tiệm váy cưới Dimon của chúng tôi là tiệm váy cưới đắt nhất Tu Hà sao? Nhân viên cửa tiệm của chúng tôi ở đây có khuôn mặt đẹp hàng đầu Tu Hà đấy nhé. Cái tát này của anh ảnh hưởng trực tiếp đến bộ mặt bảo bối của cửa tiệm chúng tôi rồi, sau này cô ấy đón tiếp khách kiểu gì?”
“Ngay bây giờ, tôi yêu cầu anh không chỉ phải xin lỗi Tiểu Lệ, mà còn phải bồi thường tiền thuốc men, tổn thất tinh thần, cũng như tiền phí làm lỡ công việc cửa tiệm! Tổng cộng là một triệu tệ!”
Quản lý Uông này vừa mở miệng đã đổi trắng thay đen!
Mấy cô nhân viên ở bên cạnh cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, hất cằm lên nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!
Cứ như, trong một khắc đó, quản lý Uông trong mắt bọn họ chính là chỗ chống lưng vô cùng vững chắc!
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ quản lý Uông không hỏi tôi tại sao tôi lại đánh cô ta sao?”
Quản lý Uông nhướng mày, rồi nói: “Không cần biết vì lý do gì, việc đánh nhân viên của cửa tiệm Dimon chúng tôi chính là một sai lầm lớn! Xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho tôi!”
“Đúng đấy! Xin lỗi ngay!”
“Hừm! Bây giờ hối hận cũng vô dụng! Một tên rác rưởi, cùng một con chó cái, dám làm phiền cửa tiệm Dimon chúng ta!”
Đối mặt với những lời mắng mỏ của đám người, Khương Vy Nhan có chút sợ sệt.
Một triệu tệ đấy…
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Cô kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, lo lắng nói: “Tiêu Chính Văn, hay là mình xin lỗi đi…”
“Không sao, có anh ở đây. Anh không tin Dimon này dám cậy mình là một cửa tiệm lớn mà bắt nạt khách, ăn nói ngang ngược, đổi trắng thay đen!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm quản lý Uông, nói: “Anh có chắc muốn chúng tôi xin lỗi không?”
Thấy vậy, quản lý Uông bật cười, chế giễu: “Không rõ thì sao nào? Anh ăn mặc thế này chứng tỏ anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi! Dám tới Dimon gây sự, tôi bắt hai người xin lỗi đền tiền đã là nhẹ nhàng lắm rồi! Như trước đây là tôi trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ tới đánh gãy chân hai người, sau đó ném ra ngoài rồi đấy!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Có vẻ như Dimon đúng là cậy thế hiếp người, có chút thú vị. Tôi lo lắng nếu tôi xin lỗi, anh và cả sếp Khưu phía sau anh nữa, không kham nổi đâu…”
“Xì xào!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt quản lý Uông run lên, đột nhiên hắn bị khí thế của Tiêu Chính Văn áp đảo!
Cảm giác lạnh rùng mình này đáng sợ quá!
Người đàn ông này dường như không hề bình thường như vẻ bề ngoài.
Lẽ nào là ảo giác?
Quản lý Uông nhíu mày mắng: “Vớ vẩn! Có chuyện gì mà Dimon chúng tôi không gánh nổi chứ? Sếp Khưu của chúng tôi là một trong những cổ đông lớn của phố áo cưới Tu Hà! Chỉ cần ông ấy nói một câu, anh sẽ phải quỳ xuống dập đầu xin tha mạng ngay!”
“Ồ? Thật sao? Vậy chúng ta cùng chờ xem”.
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra và bấm số của Trịnh Thiên Thái.
Vốn dĩ anh định gọi cho Long Nhất, nhưng lại nghĩ đây là Tu Hà, có lẽ để Trịnh Thiên Thái ra mặt sẽ thích hợp hơn.
“Tôi đang ở tiệm váy cưới Dimon, ông dẫn theo một số người tới đi. Ừ, đúng rồi, mang thêm một triệu tệ tiền mặt nữa!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Trịnh Thiên Thái ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt không thôi, sắc mặt trở nên nghiêm túc, rất nhanh đã đáp lại: “Vâng, vâng, anh Tiêu, tôi tới ngay!”
Sau khi Tiêu Chính Văn cúp máy, Trịnh Thiên Thái ngơ ngác nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Tiệm váy cưới Dimon? Đứa nào mắt mù đắc tội anh Tiêu vậy?”
Lúc này, trợ lý bước vào nói: “Thiên Gia, tổng giám đốc Khưu của phố áo cưới đợi bên ngoài đã lâu rồi ạ. Ông có muốn cho ông ta vào không?”
Nghe vậy, Trịnh Thiên Thái giật mình!
Tổng giám đốc Khưu của phố áo cưới?
Đó chẳng phải là ông chủ của tiệm váy cưới Dimon sao?
“Cho ông ta vào đi!”, Trịnh Thiên Thái lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da bước vào văn phòng, vẻ mặt hết sức khiêm tốn, nở nụ cười nịnh nọt: “Thiên Gia, tên tôi là Khưu Trạch, là một trong những cổ đông của phố áo cưới, và đồng thời cũng là ông chủ cửa tiệm Dimon. Đây là một dự án hợp tác của phố áo cưới chúng tôi, mời Thiên Gia xem qua”.
Trịnh Thiên Thái đứng dậy, mặc áo khoác, cũng không thèm nhìn đến tập tài liệu trong tay Khưu Trạch, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Khưu, ông đến đúng lúc lắm, cùng tôi đi tới tiệm váy cưới của ông một chuyến”.
Khưu Trạch sửng sốt, trên mặt lập tức nở nụ cười, nói: “Thiên Gia, ông muốn chọn váy cưới cho vợ sao?”
Trịnh Thiên Thái sửng sốt, giọng nói lạnh tanh: “Chọn váy cưới quái gì chứ? Anh Tiêu nhờ tôi dẫn người và cầm theo một triệu tệ tiền mặt đến tiệm váy cưới của ông! Ông có biết hậu quả của việc đắc tội anh Tiêu không?”
Trước lời quát tháo đột ngột của Trịnh Thiên Thái, Khưu Trạch không ngừng túa mồ hôi trên trán.
Khí thế của ông trùm thế giới ngầm Tu Hà hết sức kinh người!
“Thiên Gia, tôi không hiểu lắm, anh Tiêu là ai mà cần ông đích thân dẫn người qua đó?”, Khưu Trạch hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Trịnh Thiên Thái hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông Khưu, ông chỉ cần biết anh Tiêu này là một nhân vật mà cả ông và tôi đều không thể đắc tội! Chỉ cần anh Tiêu nói một câu, Trịnh Thiên Thái tôi có thể sẽ phải cút ngay khỏi địa vị hiện tại của mình! Cho dù anh Tiêu bảo tôi kết liễu đời mình, tôi cũng phải làm theo! Hiểu chưa?”
Bùm!
Câu này tựa như quả bom nổ bên tai Khưu Trạch!
Mẹ ơi!
Anh Tiêu này có thân phận cao quý như vậy sao?
Đến cả Thiên Gia Tu Hà cũng phải một mực tôn kính!
“Tôi hiểu… hiểu rồi…”, Khưu Trạch gật đầu.
Trịnh Thiên Thái không nói lời thêm dư thừa, ông ta lập tức dẫn theo hơn ba mươi vệ sĩ mặc vest, hơn nữa còn đích thân mang theo một triệu tệ tiền mặt, rồi lên chiếc Maybach!
Khưu Trạch ngồi bên cạnh ông ta mà người run lẩy bẩy!
Bây giờ, ông ta thực sự hoảng loạn!
Xem ra, là kẻ mù mắt nào đó trong tiệm váy cưới của mình đã đắc tội với anh Tiêu này!
Tuyệt đối đừng là nhân viên của cửa tiệm ông ta, bằng không, ông ta xong đời rồi!
Trịnh Thiên Thái đương nhiên có thể thấy được sự căng thẳng của Khưu Trạch, lạnh giọng nói: “Ông Khưu, ông đừng căng thẳng, anh Tiêu sẽ thưởng phạt rõ ràng! Chỉ cần không phải lỗi của ông, ông sẽ bình an vô sự, còn những chuyện khác, chỉ cần anh Tiêu xuôi cơn giận là được rồi. Tới lúc đó, nếu cấp dưới của ông Khưu thật sự có mắt như mù mà đắc tội với anh Tiêu thì cứ theo ánh mắt của tôi mà hành động là được”.
“Vâng… Vâng, cảm ơn Thiên Gia đã nhắc nhở tôi”, Khưu Trạch lấy khăn tay ra, không ngừng lau mồ hôi trên trán!
Chưa đầy mười phút, đoàn xe của Trịnh Thiên Thái đã dừng lại trước tiệm váy cưới Dimon.
Trong cửa hàng lúc này, quản lý Uông và một cô nhân viên đang chỉ vào Tiêu Chính Văn quát mắng với giọng điệu mỉa mai và ngang ngược!
Bên cạnh đó, cũng có bảy tám nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện.
“Tên nhãi nhép này! Xem ra anh rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Người đâu, đánh gãy một bên chân của đôi nam nữ chó đẻ này cho tôi!”
Quản lý Uông rống lên.
Đột nhiên!
Một tiếng hét tức giận vang lên từ ngoài cửa tiệm!
“Láo xược! Dừng tay ngay! Dừng hết lại cho tôi! Ai dám ra tay?”
Đám người nghe thấy vậy lập tức quay ra nhìn, liền thấy Khưu Trạch với vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy vào trong cửa tiệm!