Lần đánh úp này đối phương có chuẩn bị mà đến, đầu tiên là quân đội đế quốc Tam Địch xâm chiếm đánh lén.
Nhưng quân Hoa Quốc đã đánh cho đối phương rút lui, không ngờ hai bên trái phải lại bỗng có mấy quân đội khác lao đến kẹp bọn họ ở giữa.
Bây giờ bọn họ đã rơi vào trong vòng vây của địch, muốn phá vòng vây cũng rất khó khăn.
Mà đối phương cũng không dám tiêu diệt quân Hoa Quốc dễ dàng như thế vì bọn họ đã nhanh chóng bày bố trận địa phòng vệ, người khác muốn tiến vào chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Nhưng quân Bắc Lương ở đây đã gần ba ngày rồi, vì họ gấp gáp tấn công nên không mang theo nhiều đồ ăn thức uống.
Cộng thêm mấy ngày nay bỗng dưng có bão tuyết, nếu cứ trì hoãn thêm nữa, người khác chỉ cần bao vây họ là có thể không đánh cũng thắng.
Hơn nữa rõ ràng đối phương còn muốn bao vây một điểm rồi đánh tiếp ứng.
Theo lý mà nói, lúc này quân Bắc Lương phòng thủ nơi biên cương Bắc Lương sẽ đến để tiếp viện cho họ, thế nhưng không biết tại sao chi viện vẫn chậm chạp không đến.
Bây giờ có hai vấn đề đang đặt trước mặt Hoa Hồng Đỏ, một là lương thực, hai là quân địch bên ngoài.
Đối phương không đánh thẳng vào họ đó là vì không muốn bị tổn thất về binh sĩ quá nhiều.
Bây giờ Hoa Hồng Đỏ có hai lựa chọn, một là giả chết trong tuyết, sau khi lừa địch vào sâu bên trong thì đánh đòn trả với chúng.
Hai là đánh trực diện với chúng, nghĩ cách trở về Bắc Lương.
“Nếu là người đàn ông đó thì anh ấy sẽ lựa chọn thế nào?”
Ngay lúc này, trong đầu Hoa Hồng Đỏ hiện lên gương mặt Tiêu Chính Văn.
Nếu là Tiêu Chính Văn, anh nhất định sẽ đưa ra lựa chọn mà mọi người không ngờ đến, nhất định sẽ đưa ra lựa chọn khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Sau đó ánh mắt Hoa Hồng Đỏ lóe lên như đã có đáp án.
“Bảo mọi người tập hợp lại đây, mọi người đi chuẩn bị hành trang đợi tiếp tục xuất phát đi về phía Bắc”.
Hoa Hồng Đỏ đưa ra một quyết định cực kỳ táo bạo.
Quyết định này làm những người khác phải ngơ ngác, họ không biết tại sao Hoa Hồng Đỏ lại đưa ra cái quyết định điên cuồng như thế.
“Tướng quân… phải làm vậy thật à? Chẳng phải chúng ta nên đi về phía Nam phá vòng vây của địch rồi nhanh chóng về Bắc Lương sao?”
“Đúng vậy, nếu tiếp tục đi về phía Bắc thì chẳng phải chúng ta sẽ đi vào trận địa của địch sao? Chúng ta đang lao vào chỗ chết đấy! Lẽ nào cô muốn tất cả chúng ta đều chết ở đây sao?”
“Mặc dù chúng tôi không sợ chết nhưng xin cô hãy tôn trọng mạng sống của chúng tôi!”
Những người khác đều lên tiếng phản đối, họ nghĩ Hoa Hồng Đỏ đang chỉ huy họ đưa mình vào chỗ chết.
Bởi vì tiếp tục đi về hướng Bắc thì là biên giới của đế quốc Tam Địch, họ sẽ đối đầu với địch.
Hành động này có khác gì con thiêu thân vào vào lửa không cơ chứ?
“Không! Mọi người chỉ cần nghe tôi phân tích thì biết lý do tại sao tôi quyết định như thế. Tôi tin nếu chủ soái ở đây thì cũng sẽ đưa ra kế sách như vậy”.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt Hoa Hồng Đỏ đã hiện lên vẻ tự tin.
“Đầu tiên, điều chúng ta nên nghĩ đến là tại sao đối phương cắt đứt liên lạc với chúng ta, mà người của họ lại không khai chiến với chúng ta”.
“Đáp án rất đơn giản, đó là đằng sau chúng ta cũng chính là trên đường chúng ta trở về nhất định có đội quân liên hợp số lượng lớn. Chính vì thế nên quân chi viện của chúng ta mới không dám hành động bừa”.
“Vì những người anh em khác không biết lúc này chúng ta đang ở đâu, nếu quân chi viện tùy ý đến cứu viện thì cũng sẽ rơi vào bẫy”.
Nghe Hoa Hồng Đỏ phân tích, những người khác cũng cảm thấy có lý.
Vì phía sau họ bỗng xuất hiện quân địch với số lượng lớn nên bây giờ họ mới bị bao vây không thể quay về, cũng chính vì thế mà liên lạc giữa họ và quân đội bị quân địch cắt đứt.
“Hiện giờ chúng ta quay đầu lại mới là đâm đầu vào chỗ chết, mà đối phương để binh lực lại đây tức là binh lực phía trước chúng ta hơi yếu, chúng chắc chắn sẽ không ngờ sau khi chúng ta bị bao vây, không chỉ không rút lui mà lại tiếp tục tấn công”.
Hoa Hồng Đỏ lấy một cây bút đỏ ra vẽ một đường cong tấn công trên bảng đen, mục tiêu chỉ thẳng vào lều trại của đế quốc Tam Địch.
“Nếu đã vậy thì chúng ta không phá vòng vây tại nơi này mà phải ngược lại, đánh cho đối phương không kịp trở tay để giành lấy trận địa của quân phòng vệ của chúng”.
“Như thế quân đội đằng sau chúng ta chắc chắn sẽ đuổi theo chúng ta, quân chi viện của chúng ta cũng biết chúng ta đang ở đâu”.