Ngay sau đó ngay cả Kiếm Tâm cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi quá ngu ngốc.
Người mặc đồ đen giết Ngụy Võ Hầu ngay trước mặt mọi người, thậm chí ở trước mặt Ngụy Vinh Kỳ, mà hắn chẳng nói một câu hung dữ.
Đây không phải là tính cách của Ngụy Vinh Kỳ.
Nhưng sở dĩ hắn như thế không phải là hắn không muốn ngăn lại mà không có can đảm đó.
Ngay cả Ngụy Võ Hầu đã đột phá Thiên Cảnh cũng đã chết thì người khác còn có thể cản được sao?
Chẳng lẽ còn muốn bảo quân đội nước Ngụy chôn cùng Ngụy Võ Hầu nữa à?
“Kiếm Quy, anh nghĩ là ai làm?”, nhìn thi thể khô trên mặt đất, Kiếm Tâm bỗng nói.
Kiếm Quy lạnh nhạt cười đáp: “Đáng nghi nhất chỉ có năm người nhưng trong năm người này ai đã từng gây thù với Ngụy Vinh Kỳ? Điền Văn!”
“Ồ?”
Kiếm Tâm nhướng mày bỗng cười nói: “Xem ra từ nay về sau e là đại danh của Điền Văn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ. Đúng là dũng cảm, dám chém Ngụy Võ Hầu trước mặt Ngụy Vinh Kỳ ở thành Đại Lương”.
Đây chẳng khác nào hung hăng tát cho Ngụy Vinh Kỳ và cả nước Ngụy một bạt tai.
Mãi đến khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đi xa, Ngụy Vinh Kỳ mới lộ ra vẻ mặt u ám, lạnh lùng.
Hắn siết chặt nắm đấm, mái tóc đen tung bay trong gió, ánh mắt hiện lên sát khí ngút trời.
Tin tức này cũng nhanh chóng lan đến Đông Vực, ngày Ngụy Võ Hầu đột phá đã bị người đồ đen bí ẩn chém chết.
Có thể nói tin tức này như một quả bom nổ tung khiến cả Đông Vực rơi vào hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Ông ta là cao thủ Thiên Cảnh đấy, thế mà lại bị người khác giết ư?
Lúc này, Điền Văn đang đợi tin tốt từ thành Đại Lương, hắn vẫn đang tính toán làm thế nào để lặng lẽ đuổi điện Thần Long ra khỏi Đế Khư, sau đó độc chiếm đất thánh với danh nghĩa nhà họ Khổng.
“Bên thành Đại Lương có tin tức chưa?”, Điền Văn vội vàng đặt tách trà trong tay xuống, nhìn về phía cậu bé bên cạnh nói.
“Hôn lễ đang được tiến hành như mong đợi, theo báo cáo của tai mắt bên Đế Khư, trong Đế Khư cực kỳ yên tĩnh, không có dấu hiệu làm loạn”, cậu bé cúi người đáp.
“Hừ! Làm loạn?”
Điền Văn cười nhạo nói: “Bây giờ Tiêu Chính Văn đã chết, chúng còn dám làm loạn ư? Nếu biết thức thời, chúng nên chủ động ra khỏi Đế Khư, giao Đế Khư lại cho tôi”.
“Nếu không vùng ngoài lãnh thổ không còn chỗ đứng cho chúng, thậm chí điện Thần Long sẽ bị giết sạch”.
Nói đến đây Điền Văn đắc ý bật cười.
Bên Điền Khải cũng đang bàn luận về quyền ở Đế Khư.
“E là Điền Văn muốn độc chiếm Đế Khư nên mới đưa Tần Lương Ngọc đến đất Ngụy, nhưng muốn độc chiếm Đế Khư e là phải hỏi chúng ta xem có đồng ý hay không đã”.
Điền Khải quay sang nhìn Khổng Tề Thiên đang thưởng thức trà, nở nụ cười nham hiểm.
“Đến lúc đó Tề Thiên Thư Viện sẽ phối hợp với hành động của cậu, nhưng Đế Khư phải có phần chia đều của tôi và cậu mới được”, Khổng Tề Thiên cũng nhấp một hớp trà nói.
Đúng lúc này một tin tức bùng nổ truyền đến nhà họ Bạch.
“Cái gì? Ngụy Võ Hầu… chết rồi hả?”, Bạch Thiên Khởi trợn to mắt.
Bạch Ngọc Trinh cũng đổi sắc.
Thân là con cháu nhà họ Bạch, có phong ba bão táp nào mà họ chưa từng thấy đâu?
Nhưng sau khi nghe được tin tức này, hai anh em họ cũng sửng sốt.
Họ không dám tin vào tin mình.
“Cái chết của Ngụy Võ Hầu chắc chắn gây ra sự thay đổi cực lớn, thậm chí có thể là một trận chiến đẫm máu”, Bạch Thiên Khởi nuốt nước bọt, vẫn chưa hoàn hồn nói.