Chiều hôm đó, Đại trưởng lão võ tông nhận được thiệp mời của Đoàn Hải Long.
Thậm chí ông ta không cần mở ra cũng có thể đoán được Đoàn Hải Long định làm gì.
“Hỏng rồi! Sao người này đột nhiên xuất quan vậy? Chẳng phải nói ở ẩn rồi sao? Làm sao đây!”
Đại trưởng lão siết chặt thư mời đi qua đi lại.
“Đại trưởng lão, chúng ta có thể dùng đến quyền uy của võ tông để hủy đại hội lần này không?”
Tam trưởng lão ở bên cạnh đứng dậy nói.
“Hủy ư?”
Đại trưởng lão khổ sở lắc đầu.
“Ông nên biết tính Đoàn Hải Long như thế nào, nếu chúng ta dám dùng quyền lực trong tay thì ông ta dám đứng về phía đối lập với Thiên Tử”.
“Người này không phải Võ Thí Thiên cũng không phải là Trương Đạo Linh, liên minh võ thuật có thực lực rất mạnh, bản thân ông ta lại không thua kém gì Trương Đạo Linh. Thế nên người này bướng bỉnh không chịu nghe lời, làm gì cũng tùy hứng”.
“Nếu trở mặt với ông ta, bất lợi cho chúng ta là chỉ chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sự đoàn kết nội bộ của Hoa Quốc mới là chuyện lớn”.
Đại trưởng lão nhíu mày nói.
“Thế… ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn từ chối, chẳng phải… trở thành kẻ thù chung của mọi người sao?”
Tam trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi.
Nước đi này của Đoàn Hải Long rất nham hiểm.
Bất kể Tiêu Chính Văn có tự chui đầu vào lưới hay không đều khó thoát khỏi cái chết.
“Không được, tôi phải đi gặp Tiêu Chính Văn, quả thật không được, phải bảo cậu ấy đi Âu Lục, hoặc… hoặc trốn vào Long Các. Tôi không tin Đoàn Hải Long dám đến Long Các tìm người”.
Dứt lời, Đại trưởng lão vội nói với người ngoài cửa: “Người đâu, chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi phải bay đến Giang Trung ngay”.
Tiễn Đại trưởng lão đi, mấy vị trưởng lão khác cũng đồng loạt thở dài.
Thật ra những gì Tiêu Chính Văn làm đều không sai.
Nếu nói sai thì là nhà họ Trương và năm đại danh sơn, mấy chục năm nay được “chiều” đến mức hư luôn rồi.
Trong mắt họ, pháp luật và kỷ cương không thể trói buộc họ, họ là hoàng đế đứng trên tất cả mọi người.
Đáng tiếc họ lại gặp phải Tiêu Chính Văn, là chiến thần máu sắt chảy máu, bị thương vô số lần trên chiến trường để bảo vệ người dân Hoa Quốc được an toàn.
Lúc này trước cửa biệt thự nhà họ Tiêu ở Giang Trung.
Độ Thiên Chân Nhân cầm thư mời liên minh võ thuật gửi đến, trên mặt hiện lên vẻ sầu muộn.