“Chủ soái Tiêu quả nhiên đại nghĩa, cậu yên tâm, tôi sẽ cử người tiếp ứng cậu ở bên đó, sẽ không để cho cậu phải một mình xông pha!”
Thiên Tử nói thêm mấy lời khách sáo với Tiêu Chính Văn rồi cúp điện thoại.
Tiêu Chính Văn vừa mới đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên thêm lần nữa.
“Anh Tần!”
Tiêu Chính Văn nhận điện thoại, cười nói với Tần Vũ.
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn tới Phi Lục thật sao? Tình hình bên đó có thể vô cùng nguy hiểm!”
Tần Vũ lo lắng nói qua điện thoại.
Thật ra gần đây Hắc Băng Đài đã tổn thất không ít thành viên ở Phi Lục.
Thậm chí có những thành viên vốn sinh ra ở Phi Lục cũng đồng loạt bị ra tay độc ác.
“Lục Hoài Viễn không thể chết ở Phi Lục, điều này ảnh hưởng tới việc thương nhân của Hoa Quốc chúng ta có thể kinh doanh bình thường tại các nước khác hay không!”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên trả lời.
Tần Vũ ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu mới nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, theo tin tình báo đáng tin cậy của chúng tôi, Lục Hoài Viễn đang bị nhốt bên dưới một kim tự tháp!”
“Thế nhưng muốn tiến vào khu vực đó thì e rằng sức lực của một người là không đủ!”
“Hắc Băng Đài của chúng tôi ở bên đó vẫn còn một tiểu đội hành động, tôi có thể bảo bọn họ chi viện cho cậu, còn nữa, một đội viên trong số đó chính là cháu gái của ông Dương, phiền cậu để ý một chút!”
Hả?
Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn hơi băn khoăn hỏi: “Ông Dương? Ông Dương nào?”
“Dương Hưng Hoa, hiện là một trong số các trưởng lão của Long Các, trước đây tôi đã chuẩn bị đích thân tới Phi Lục, nhưng ý của Thiên Tử là để cậu đi giải quyết vấn đề ở Phi Lục, tôi đi Vy Hào, do đó sự uỷ thác của ông Dương phải nhờ cả vào cậu Tiêu rồi!”
Tần Vũ giải thích qua điện thoại.
Dương Hưng Hoa?
Tiêu Chính Văn cũng có chút ấn tượng về người này, tính cách cũng được coi là chính trực, hơn nữa còn hết mực trung thành với quốc gia!
Vậy nên Tiêu Chính Văn cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.