“Thiên Tử, không thể được! Một khi để quốc tang thì chẳng phải các nước khác sẽ biết chuyện hết sao?”
Tần Vũ tiến lên trước khuyên can.
Thiên Tử lắc đầu chỉ vào điện thoại nằm dưới đất nói với Tần Vũ: “Chuyện đến nước này, cậu nghĩ chúng ta còn có thể giấu được sao?”
“Động tĩnh đã lớn thế rồi, vệ tinh của các nước sẽ nhắm chuẩn vào núi Côn Luân ngay lập tức, chỉ cần phóng to hình ảnh lúc đó thì không khó nhận ra người trong Lôi Hải chính là Tiêu Chính Văn”.
“Nếu chúng ta giữ bí mật không công bố thì khi người dân Hoa Quốc biết được tin tức này qua truyền thông nước ngoài, cả nước đều sẽ thất vọng với hành động của chúng ta”.
“Tiêu Chính Văn không chỉ là một vua Bắc Lương mà còn là thần trong lòng rất nhiều người, là sự tồn tại trong quân hồn Hoa Quốc. Một người như thế chết trong Lôi Hải Côn Luân thì chúng ta không thể giấu được, đây là tố chất cơ bản nhất của người thống trị”.
“Truyền lệnh cho trưởng lão võ tông, trưởng lão tông miếu, hai vị ở Long Các đến gặp tôi”.
Thiên Tử hơi khàn giọng nói.
Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm là một đòn giáng mạnh với Thiên Tử, thậm chí không kém gì Khương Vy Nhan.
Từ trước đến nay giữa Thiên Tử và Tiêu Chính Văn trông có vẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng thật ra là lòng đã hiểu lòng.
Bất kể là khi đối mặt với các thế lực của các nước hay của Hoa Quốc, hai người đều là quan hệ phối hợp với nhau từ xa.
Bây giờ Tiêu Chính Văn bỗng gặp nạn tương đương với việc cắt đứt cánh tay của Thiên Tử, bao nhiêu kế hoạch đã định ra đều đổ bể.
Hơn nữa còn phải đối mặt với áp lực như dời núi lấp biển của các nước sau khi Tiêu Chính Văn chết.
Không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có chiến báo từ biên giới.
Đối mặt với tình thế nghiêm trọng này, trước tiên Thiên Tử phải ổn định lòng dân để mọi người đều biết chỉ cần đã từng cống hiến cho Hoa Quốc thì đất nước sẽ luôn ghi nhớ.
Như thế sẽ khích lệ tất cả người Hoa Quốc, cùng căm thù kẻ địch khi đất nước gặp gian nguy.
Tần Vũ hơi ngừng lại nhìn ánh mắt kiên định của Thiên Tử, biết rõ dù mình có khuyên thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì nên anh ta chỉ đành ra khỏi Thiên Tử Các.
Không lâu sau, ba trưởng lão lớn của võ tông, ba trưởng lão của tông miếu và hai người Long Các đến Thiên Tử Các.
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
Thiên Tử ngây người ngồi trên bậc thầm khẽ khoát tay tỏ ý họ không cần phải chào, sau đó vung tay với hai người bên cạnh.
Mấy người đó mang ghế đến cho các vị trưởng lão.
“Mọi người ngồi đi, Tần Vũ bảo người đóng cửa điện lại, không được cho bất kỳ ai đến gần trong phạm vi một trăm mét, kẻ nào chống lại lệnh thì pháp trị”.