Chỉ cần Tiêu Chính Văn động một ngón tay, mạng sống của hắn sẽ kết thúc.
“Nếu anh đã quan tâm đến sự sống chết như vậy thì tôi sẽ cho anh thấy thế nào là cái chết thật sự! Quỳ xuống!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn, anh dám!” Trần Ngạo sa sầm mặt lại.
Dù sao Điền Khải cũng là người của hắn, hơn nữa nơi đây còn là nhà họ Trần, dám đánh chó của hắn ngay trước mặt hắn, còn không thèm chào hỏi?
“Muốn lấy lại sắt mẹ thì câm miệng lại!”
Tiêu Chính Văn còn không thèm liếc nhìn Trần Ngạo mà chỉ giận dữ quát.
“Quỳ xuống, hoặc là chết!” giọng Tiêu Chính Văn đầy sát khí.
Điền Khải liếc nhìn Trần Ngạo. Thấy đối phương quay mặt sang chỗ khác, cố ý không nhìn mình, Điền Khải cũng chỉ đành nghiến răng, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Dập đầu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nghe vậy mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Điền Văn ra đi, Điền Khải chính là Thái Tử nước Tề, vậy mà Tiêu Chính Văn lại dám bảo Thái Tử quỳ lạy?
Điều này không chỉ sỉ nhục một mình Điền Khải, mà còn sỉ nhục toàn bộ người nước Tề.
“Chỉ cần anh cúi lạy, tôi sẽ thu lại sức mạnh khống chế, trả lại sự tự do cho anh, những người có mặt ở đây đều có thể làm chứng, Tiêu Chính Văn tôi nói được làm được!”
Tiêu Chính Văn cúi nhìn Điền Khải, trầm giọng nói.
“Bịch bịch bịch!”
Điền Khải quỳ lạy ba lần không chút do dự, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Trên mặt hắn nổi trên những đường gân xanh, không khó để nhận ra hắn thật sự hận không thể giết chết Tiêu Chính Văn vào lúc này!
Nhưng như hắn đã nói, thế lực mạnh hơn con người, Tiêu Chính Văn chỉ cần động một ngón tay là có thể giết hắn, trong tích tắc có thể khiến máu của hắn bắn xa năm bước.
So với việc được sống tiếp, lòng tự trọng hay thể diện gì đó đều chẳng là gì cả.
Tiêu Chính Văn chế nhạo, khẽ phất tay, một luồng sáng vàng bay ra khỏi cơ thể Điền Khải, sau đó, Điền Khải cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Các người đã nhìn rõ chưa? Đây chính là cách sống cúi đầu quỳ gối, các người muốn giống như hắn, quỳ xuống trước mặt đám người Chư Thiên Thần Giới giống như một con chó ham sống sợ chết, hay là muốn sống là con người ngay thẳng?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào Điền Khải đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn.
“Chuyện này…” mọi người nhìn nhau do dự.
“Nếu các người muốn sống hèn hạ như vậy thì thà chết đi còn hơn! Thật ra, tôi chỉ cần động một ngón tay là có thể giết hắn rồi!”
“Nhưng tại sao tôi vẫn giữ hắn đến ngày hôm nay?”
“Không phải vì thế lực nước Tề, cũng không phải vì sợ nhà họ Khổng, mà là vì những người như hắn sống khác gì một con chó chứ?”
“Loại hèn hạ như hắn thà chết đi còn tốt hơn!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn quét qua mặt mọi người, tất cả đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn.
Anh nói đúng, sống như Điền Khải quả thực sống không bằng chết.