Chương 406: Cầu xin chữa bệnh
“Mày muốn làm gì?”
Hàn Khắc Sảng ôm cánh tay bị gãy của mình, nhíu mày nói.
“Đánh người không đánh mặt, cười người không cười người nghèo khổ, từ trước tới nay tôi ghét nhất là bị người khác đe doạ”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Khắc Sảng đang run cầm cập.
“Mày… mày thử đụng vào tao xem!”
Hàn Khắc Sảng hét lớn, muốn tăng thêm lòng can đảm cho mình!
Ánh mắt của tên này quá đáng sợ, ánh mắt chỉ vừa chạm nhau trong phút chốc mà cả người Hàn Khắc Sảng đã ướt đẫm mồ hôi!
“Nói nhảm nhiều quá!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay tát một bạt tai!
Không gian lặng như tờ!
Một sự im lặng chết chóc!
Anh ta dám đánh thật kìa!
Điên rồ, quá điên rồ!
Chắc chắn Tiêu Chính Văn bị điên rồi!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người!
Hàn Khắc Sảng sững sờ đứng yên tại chỗ, rồi bất chợt gào thét: “Mẹ mày…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn lại tát thêm một bạt tai nữa, cú tát này vô cùng dứt khoát, không chút do dự!
Mọi người như sắp ngất xỉu!
Sắc mặt Triệu Mông Liên thay đổi liên tục, gương mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt, miệng cũng há to, kéo tay Tô Mặc Như gào mồm lên: “Bạn của cậu điên rồi! Cậu ngăn anh ta lại mau! Anh ta cứ tát như này thì chúng ta đều đừng mong rời khỏi đây được”.
Tô Mặc Như hoàn toàn không để ý đến Triệu Mộng Liên, cô cũng giơ tay tát một bạt tai vào mặt cô ta rồi hét lớn: “Im mồm!”
Mọi người lại sững sờ!
Lúc này Vương Khải vừa kích động vừa lo lắng, kích động vì gã đã sớm muốn dạy dỗ tên công tử bột Hàn Khắc Sảng này một trận, suốt ngày Hàn Khắc Sảng luôn coi gã như người hầu kẻ hạ, hoàn toàn không xem gã như một con người.
Còn lo lắng là việc Tiêu Chính Văn tát Hàn Khắc Sảng, việc này xem như đã đắc tội nhà họ Hàn, mà đắc tội nhà đồng nghĩa với việc tự đào hố chôn mình, bọn họ cũng không thể sống ở Tu Hà được nữa.
“Mẹ kiếp! Không ở được nữa thì chuyển chỗ khác!”
Vương Khải thầm đưa ra quyết định.
Suy cho cùng, đám người này rất tôn sùng vũ lực!
Tựa như người trong giang hồ, ai lợi hại thì bọn họ sẽ tôn sùng người đó!
Với đám người Vương Khải thì lúc này Tiêu Chính Văn là đối tượng ngưỡng mộ không ai sánh được!
Đám người Hồ Chí Bằng reo hò thích thú nhất lúc nãy, giờ cũng im bặt núp trong góc không lên tiếng, vẻ mặt đau khổ.
“Không phục sao?”, Tiêu Chính Văn cười nhạt.
Ánh mắt Hàn Khắc Sảng như muốn giết người, u ám trừng Tiêu Chính Văn, cắn răng nói: “Mày đợi đó cho tao!”
Sau khi nói xong câu này, Hàn Khắc Sảng căm phẫn dẫn mấy cậu ấm nhà giàu rời đi.
Chỉ còn lại ít người trong phòng bao rộng lớn, Hồ Chí Bằng cũng muốn rời đi nhưng lại bị Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm.
“Anh kia, đúng, anh đấy, chạy gì chứ, đứng yên đó cho tôi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Hồ Chí Bằng lập tức sợ hãi đứng tại chỗ, run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán.
“Anh… anh Tiêu, mong anh tha thứ cho tôi, vừa nãy tôi nhất thời hồ đồ”.
Lúc nãy, sắc mặt Hồ Chí Bằng khó coi như vừa ăn phải phân, hắn cũng không ngờ Hàn Khắc Sảng lại bỏ chạy nhục nhã như vậy.
“Ha ha”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, quay đầu nói với Vương Khải: “Tôi giao anh ta cho anh đấy”.
Vương Khải nghe lệnh, lập tức siết chặt nắm đấm chạy tới trước mặt Hồ Chí Bằng túm cổ áo hắn như xách một con gà, hung ác nói: “Ra chơi với anh tí nào!”
Sau đó, ngoài phòng bao vang lên tiếng kêu rên thảm thiết thấu trời của Hồ Chí Bằng, âm thanh này đã doạ những cậu ấm nhà giàu còn lại trong phòng bao đến mức dựng tóc gáy.
Sau khi đám người Hàn Khắc Sảng rời khỏi Tuý Tiên Lâu liền đứng ngay cửa có đèn đuốc sáng rực, hắn nhìn chằm chằm vào phòng bao số hai với ánh mắt nham hiểm u ám, trầm giọng nói: “Tìm người cho tôi! Tối nay không để đứa nào thoát”.
“Thiếu gia Hàn, cậu có muốn tìm A Báo không?”, một cậu ấm bên cạnh Hàn Khắc Sảng hỏi.
Nhắc tới A Báo, ánh mắt cậu ấm nhà giàu này loé lên vẻ sợ hãi, tên kia vừa ra tù chưa được bao lâu, trước đó hắn đứng đầu một vùng, hại đời biết bao nhiêu cô gái ngây thơ, tay cũng dính không ít máu, là một người vô cùng hung ác!
“Mau bảo hắn dẫn người đến đây”.
Khoé miệng Hàn Khắc Sảng nở nụ người nhạt, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không tin ở đất Tu Hà này có chuyện gì mà Hàn Khắc Sảng hắn không xử được!
Hắn là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh!
Tu Hà nhỏ xíu này không đủ để khiến hắn sợ hãi!
Tiêu Chính Văn, tối nay, tao muốn lấy mạng của mày!
…
Hiển nhiên, Tiêu Chính Văn đã trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trong bữa cơm.
Trong phòng bao lúc này, vài cậu ấm nhà giàu không dám nhìn anh, tên này quá điên rồ rồi đấy!
Đặc biệt là Triệu Mộng Liên, khuôn mặt cô ta tái mét, mãi một lúc lâu sau mà chẳng nói không nên lời.
Vốn dĩ hôm nay cô ta mượn cớ sinh nhật mình mời vài người bạn thân từng chơi cùng tới ăn mừng, nhằm mai mối Tô Mặc Như cho Hàn Khắc Sảng.
Bởi vì cô ta biết Hàn Khắc Sảng không thích những cô nàng bình thường, chỉ có cô gái như Tô Mặc Như mới lọt vào được mắt hắn.
Chỉ cần làm tốt chuyện của Hàn Khắc Sảng thì sau này Triệu Mộng Liên có thể một bước lên mây tại Tu Hà, thậm chí là ở tỉnh!
Giờ thì hay rồi, toàn bộ đều bị người đàn ông tên Tiêu Chính Văn trước mặt này phá hỏng!
Cô ta tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn, mắng nhiếc: “Anh bị bệnh hả? Hôm nay là sinh nhật tôi, ai mời anh tới cơ chứ! Anh cút đi cho tôi!”
Triệu Mộng Liên gào thét điên cuồng, hoàn toàn quên mất bộ dạng hung ác lúc nãy của Tiêu Chính Văn.
Phụ nữ mà nổi điên lên thì không hề nói lý.
Tiêu Chính Văn xoay người, thản nhiên nhìn cô nàng trang điểm đậm, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Như ngồi bên góc, hỏi: “Đây là bạn học của cô à? Thật chả ra làm sao”.
Tô Mặc Như hung dữ trừng mắt nhìn anh, rồi đứng dậy đi tới chỗ Triệu Mộng Liên, bất ngờ tát cô ta một bạt tai!
Quá hung ác!
Triệu Mộng Liên không rõ chuyện gì đang xảy ra, sững sờ chết lặng, vết hằn đỏ trên mặt khiến người khác nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ!
“Triệu Mộng Liên, từ nay về sau, tình bạn của tôi và cậu đã hoàn toàn chấm dứt!”
Dứt lời, Tô Mặc Như tức giận dẫn Lâm Lập Hàm rời đi.
Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ nhún vai, rồi đi theo sau.
Bọn họ vừa bước chân ra khỏi phòng bao đã nghe thấy tiếng la hét như phát điên phát ra từ trong phòng.
Tiêu Chính Văn tặc lưỡi, thầm thở dài, quả nhiên phụ nữ là một sinh vật đáng sợ!
Ngay khi bọn họ vừa xuống lầu thì đột nhiên một người đàn ông trung niên trông có vẻ sốt ruột tới tìm bọn họ, chặn đường đi của bọn họ!
“Người anh em, mong cậu ra tay cứu bố tôi!”
Người đàn ông trông có vẻ lo lắng, muốn kéo Tiêu Chính Văn đi ngay lập tức.
Tiêu Chính Văn hơi sững sờ, hỏi: “Bố của ông? Là ai vậy, tôi không quen, có phải ông tìm nhầm người rồi không?”
Anh bối rối, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đứng tuổi kéo mình đi, muốn mình cứu bố ông ta.
Nhưng Lâm Lập Hàm ở bên cạnh chợt kinh ngạc nói: “Là Chu Văn Chính! Chủ tịch của tập đoàn Chu Thị!”
Từ phản ứng của Lâm Lập Hàm có thể thấy chắc chắn Chu Văn Chính là một nhân vật lớn đứng đầu.
Nhưng Tiêu Chính Văn thực sự không quen biết ông ta, đối phương còn liên tục kéo tay anh nói: “Người anh em, tôi cầu xin cậu, bố tôi sắp không xong rồi, mong cậu tới xem thử! Đáng lý ra chúng tôi nên nghe theo lời khuyên của cậu…”
Lúc này Tiêu Chính Văn đã biết đối phương là ai, anh thản nhiên nói: “Ông này, lúc trước tôi từng nhắc nhở rồi, hôm nay ông cụ đó không nên uống rượu mà mấy người không nghe, giờ xảy ra chuyện rồi thì trách được ai đây?”
Lúc này, Chu Văn Chính vô cùng hối hận, ông ta không ngờ bố mình vì uống hơn một ly rượu mà lại ngất xỉu ở trong phòng bao!
Trước khi ông cụ hôn mê có nhắc tới việc vô tình gặp được một cậu trai trẻ ngay cửa, ông ta không biết nên làm như nào.
Lâm Lập Hàm đứng bên cạnh quan sát, kinh ngạc há hốc mồm, vậy mà anh ta lại từ chối lời thỉnh cầu của Chu Văn Chính!
Thật quá điên rồ!
Cả Tu Hà này, người có thể từ chối Chu Văn Chính có thể đếm trên một bàn tay!
Chu Văn Chính là chủ tịch của tập đoàn Chu Thị ở Hương Giang!
Mà ở Tu Hà cũng có chi nhánh của tập đoàn!
Chỉ chi nhánh này thôi cũng là một trong mười doanh nghiệp lớn ở Tu Hà rồi!
Ngay cả những nhân vật như chủ tịch thành phố Tu Hà và tỷ phú Lý Trường Thắng cũng phải khép nép trước mặt Chu Văn Chính và lão gia nhà họ Chu!
Bây giờ, rốt cuộc người đàn ông tên Tiêu Chính Văn có lai lịch thế nào?
Mà anh ta lại dám từ chối Chu Văn Chính?