Thật ra dù có thả Charlie đi thì quan hệ ngoại giao giữa các nước Âu Lục và Hoa Quốc cũng không có bất cứ thay đổi gì, chỉ khiến bọn chúng cho rằng Hoa Quốc đang kiêng dè thực lực của bọn chúng mà thôi!
Ngược lại còn khiến cho mấy nước nhỏ bé này ngày càng táo tợn hơn!
“Chuyện này…”
Tần Vũ hơi ngập ngừng, thấp giọng nói: “Cậu Tiêu, dù có thế nào cũng đừng làm trái ý Thiên Tử, hơn nữa quả thực cũng có lí do không thể giết người của gia tộc Asia Lanci.
“Một ông trùm dầu mỏ của nước ta hiện đang bị giam giữ tại một nước nhỏ ở Phi Lục, chỉ khi người của gia tộc Asia Lanci ra mặt thì ông ta mới có thể được thả ra bình an vô sự!”
“Sự sống chết của người này có liên quan tới hơn nửa nguồn cung ứng dầu mỏ của Hoa Quốc, hơn nữa, các dự án trong tay ông ta đều có giá trị lên tới mấy chục tỷ đô la, nếu như ông ta xảy ra chuyện gì thì số tiền này và những dự án mà Hoa Quốc đã nỗ lực mười mấy năm đều sẽ cuốn trôi hết theo dòng nước!”
Tần Vũ thấy Tiêu Chính Văn kiên quyết như vậy thì không khỏi lên tiếng khuyên nhủ!
Dù gì phần chuôi cũng ở trong tay đối phương, đổi lại thể diện của Hoa Quốc chỉ là một mặt, quan trọng hơn là ông trùm trong giới kinh doanh này buộc phải bình an trở về Hoa Quốc!
Nếu không thì tổn thất sẽ không có cách nào đo đếm được!
“Cùng lắm thì tôi đích thân đi cứu! Thế nhưng Charlie lại dám coi thường chủ soái chiến khu của Hoa Quốc chúng ta, ra đòn hiểm ác với chủ soái chiến khu, hắn nhất định phải chết ở Hoa Quốc!”
“Động đến người của Hoa Quốc, có xa mấy cũng sẽ giết không tha!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.
Còn Tần Vũ ở đầu dây bên kia lại hoàn toàn sững sờ!
Anh ta đờ đẫn cầm điện thoại, quay đầu nhìn về phía hai viên chức và Thiên Tử đang đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra.
“Thiên Tử, Tiêu Chính Văn đang lên cơn điên rồi! Ở Hoa Quốc, danh tiếng của cậu ta lẫy lừng, nhưng ở Phi Lục thì có mấy người biết cậu ta là ai? Cậu ta đi cứu ư? Dựa vào đâu để cứu!”
Một viên chức tức giận, bộ râu không ngừng rung lên, lớn tiếng nói.
“Đúng thế, dù Tiêu Chính Văn có chút thực lực, nhưng một người đối kháng với một quốc gia thì đúng là quá mức hống hách, cậu ta rõ ràng là không biết trời cao đất dày!”
Chỉ có Tần Vũ trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, người mà Tiêu Chính Văn đã muốn giết thì dù có mười người cũng không thể ngăn nổi, Thiên Tử xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Thiên Tử liếc mắt nhìn ba người trước mặt, im lặng một lát mới lên tiếng: “Ông Trần, phiền ông đích thân tới Giang Trung một chuyến, nếu như Charlie quả thực đang ở đó thì nhớ kỹ rằng nhất định phải bảo vệ cho tính mạng của hắn, nếu không e rằng Lục Hoài Viễn sẽ chết ở Phi Lục!”
“Vâng ạ!”
Viên chức đó cúi người hành lễ, sau đó chắp hai tay lại nhìn chằm chằm vào Thiên Tử.
Thiên Tử hơi sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng cầm bút lên viết một bản thánh chỉ đưa cho ông Trần.