Thiên Trần Tử nhẹ giọng thở dài, giờ khắc này, ông ta không biết bản thân nên cảm thấy may mắn hay bi thương!
Thiết nghĩ, ông ta đường đường là một thiên tài, giờ phút này lại ngoan ngoãn làm con chó bên cạnh Tiêu Chính Văn, trở thành công cụ trong tay Tiêu Chính Văn!
Đối với ông ta mà nói, không chỉ chuyến đi đến hành lang thời không này mất đi ý nghĩa, e rằng ngay cả quãng đời còn lại, cũng chỉ có thể sống như một con chó!
Bên trong nội tâm Tố Ngọc cũng khiếp sợ không thôi!
Trong mắt đám người Chư Thiên Thần Giới, người địa cầu chẳng phải luôn thiếu quyết đoán, gặp chuyện thì lề mề chậm chạp, còn ngốc nghếch khờ khạo?
Người trẻ tuổi trước mắt cũng đến từ địa cầu, nhưng hắn còn sát phạt quyết đoán hơn đám người Chư Thiên Thần Giới!
Thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn so với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!
Nếu không phải trước đây đã từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Tiêu Chính Văn trên địa cầu, e rằng giờ phút này, cô ta sẽ hoài nghi Tiêu Chính Văn căn bản không phải là người địa cầu, mà là nội ứng của một thế lực lớn ở Chư Thiên Thần Giới!
“Mọi người không cần phải căng thẳng, chỉ cần mọi người nghe lời tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương mọi người!” Tiêu Chính Văn nở một nụ cười vô hại nói.
Mấy người Kiếm Ma nghe vậy, trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta tiếp tục ở đây chờ đợi những người khác hay đến Tử Vong Cốc?” Vạn Phong vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.
“Đến Tử Vong Cốc!” Tiêu Chính Văn vung tay lên nói.
Nơi này cách Tử Vong Cốc khoảng nửa ngày đi đường, chỉ có điều, Tiêu Chính Văn không đi cùng mấy người Kiếm Ma, mà để bọn họ rời đi trước.
Mấy người Thiên Trần Tử đương nhiên không dám đi theo năm người bọn họ, mà theo sát bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Dù sao cũng là ông ta đích thân gài bẫy năm người bọn họ, bây giờ mọi chuyện lại quá rõ ràng!
Nếu có cơ hội, năm người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thiên Trần Tử và Tố Ngọc.
Thấy đám người Kiếm Ma trước khi rời đi còn nhìn về phía mình bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, trong lòng Thiên Trần Tử không khỏi chùng xuống, thầm kêu một tiếng không ổn rồi!
“À... cậu Tiêu... cậu Tiêu, tôi có một đề nghị, không biết cậu có thể đáp ứng không?” Thiên Trần Tử ở bên cạnh, tiến lên tươi cười nói.
“Đề nghị?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Trần Tử.