“Anh Tiêu, tôi mong anh nghĩ kỹ lại, có thể đây là có hội duy nhất để anh có thể hợp sức với chúng tôi, hơn nữa hợp sức với gia tộc của Hoa Quốc cũng sẽ có nhiều lợi ích cho sự phát triển sau này của anh”.
“Tôi nghe nói trước đó anh đã đắc tội với năm danh đại sơn, còn giết mấy người kế thừa Hằng Sơn, nếu mấy gia tộc lớn bọn tôi nói giúp anh thì có lẽ Hằng Sơn vẫn có thể tha thứ cho những hành động trước đây của anh”.
“Người ta nói cơ hội không thể để mất, mất rồi cũng không còn nữa. Anh Tiêu, quyết định của anh không chỉ liên quan đến một mình anh mà vận mệnh sau này của điện Thần Long cũng đang nằm trong tay anh”.
Chu Thụy Chân cực kỳ bình tĩnh nói, nhưng trong lời nói của hắn vẫn ẩn chứa chút uy hiếp.
Rõ ràng là đang nói cho Tiêu Chính Văn biết nếu không gia nhập vào phe của hắn thì hậu quả sau này rất nghiêm trọng.
“Ồ? Theo như anh nói thế thì có thể gia nhập về bất kỳ phe nào của các anh, tôi nên cảm thấy vinh hạnh à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, cuối cùng lên tiếng nói.
“Điều đó là đương nhiên, anh đừng quên năm đại danh sơn đại diện cho sức chiến đấu cao nhất của Hoa Quốc. Huống hồ Hằng Thiên đã có lịch sử mấy nghìn năm lại bị anh chặt đứt, điều này gần như đồng nghĩa với việc hủy diệt tương lai của Hằng Sơn”.
“Nếu cường giả ở ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn truy cứu thì anh gánh nổi không?”
Khổng Tuyên lạnh lùng, bĩu môi đe dọa nói.
“Anh Tiêu, lâu đài Versailles chúng tôi không tiện nhúng tay vào việc Hoa Quốc các anh nhưng có một việc anh cũng nên biết, so với các thế tử này của bọn tôi thì dù võ giả bình thường của các anh lấy được vận khí của Hoa Quốc cũng không có giá trị thực tế”.
“Đằng sau không có gia tộc lớn mạnh làm chỗ dựa, ngược lại vận khí Âu Lục sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay, huống gì trong thánh vực còn một người tài năng chưa lộ mặt”.
“Thế nên anh ủng hộ hay phản đối cũng không quan trọng với bọn tôi, nhưng nếu bây giờ cậu có thể chọn được phe cánh, có lẽ sẽ có ích rất lớn cho tương lai của anh”.
Giọng Theodore khách sáo hơn Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên rất nhiều, hơn nữa không hề có ý đe dọa, uy hiếp Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn vẫn mỉm cười, trong mắt không có chút thiện ý nào với các thế tử kiêu ngạo này.
Anh biết rõ mục đích của đám người này, nếu so về tính cách thì Tiêu Chính Văn từng chỉ huy quân đội hàng nghìn người, dù không có các gia tộc dẫn dắt thì các gia tộc lớn cũng chắc chắn không thể nào so với anh về tính tình và chiến lược.
Thấy Tiêu Chính Văn vô lễ như thế, ông Đồng híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta nghĩ trận chiến vừa rồi chỉ là do may mắn, dù sao đối phương cũng không có giao ước khi đánh mà là nhất thời đánh nhau trên đường phố.
Nói cách khác, Lodiwe không hề chuẩn bị gì, còn Tiêu Chính Văn rất có thể muốn lấy lại thể diện khi bị đuổi ra ngoài trước đó nên đã bảo Long Nguyệt và Long Hình chuẩn bị.
Lúc này mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nếu đánh thêm một trận nữa, có lẽ Long Hình và Long Nguyệt không còn là đối thủ của Lodiwe và Canon rồi.
Như thế Tiêu Chính Văn cũng chỉ nhân cơ hội này để nổi danh mà thôi.
Nhưng sức mạnh của thật sự của mình không hề thay đổi, muốn dựa vào chiến tích vừa rồi muốn lợi dụng điểm yếu của thế tử, đòi nhiều lợi ích với thế tử, Tiêu Chính Văn đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Dường như đoán được suy nghĩ của ông Đồng ở sau lưng, Chu Thụy Chân chắp một tay ra sau, lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, trận chiến lúc nãy quả thật không tầm thường chút nào, nhưng trận đó quá bất ngờ”.