Toàn bộ mọi người đều chấn động
Thiên Tử cũ vừa được đưa vào tổ miếu thì Thiên Tử mới đã vội vã muốn bắt giữ các quan chức cũ?
Ngay lập tức!
Sắc mặt Tần Hán Quốc hết sức u ám, ông ấy bước ra nhìn sĩ quan cấp tướng đó, tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Ai phản nước? Cậu hỏi hết tướng sĩ Hoa Quốc, hỏi người dân Hoa Quốc, hỏi bọn tôi xem ai mới là kẻ phản nước?”
Sĩ quan đó khiếp sợ khí thế của ông Tần, chỉ sửng sốt đứng đó hồi lâu mà vẫn chưa thể nói gì được.
Sáng sớm lúc nhận được nhiệm vụ, sĩ quan này cũng ngơ ngác, lòng thấp thỏm không thôi.
Nhưng hắn không thể chống lại lệnh của Thiên Tử mới.
Hắn nói: “Ông Tần, tôi… tôi cũng chỉ làm theo lệnh, mong ông Tần đừng làm khó thuộc hạ”.
“Làm khó? Tôi thấy các cậu mới là đám phản nước đấy!”
Ông Tần phẫn nộ quát.
Thủ trưởng quân đội ở một bên cũng sầm mặt, chắp tay ra sau bước đến trước nhìn chằm chằm sĩ quan đó, lạnh lùng nói: “Cậu nói lại những gì cậu vừa nói xem”.
Thấy thủ trưởng đã ra mặt, sĩ quan đó càng e dè, chỉ có thể tỏ vẻ oan uổng nói: “Thủ trưởng, Thiên Tử mới… muốn mời chủ soái Tiêu đến Thiên Tử Các nói chuyện…”
Hết cách rồi, hắn chỉ đành nói thế thôi.
Mấy người khác còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Các vị các lão, thủ trưởng tôi đến đó một chuyến xem sao”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất bước rời khỏi tổ miếu trong ánh mắt của mọi người.
“Chuyện này… ông Giang, chúng ta phải làm gì đây?”
Tần Hán Quốc lo lắng nhìn Giang Vạn Long.
Giang Vạn Long cũng cau mày, mắt lóe lên tia sáng.
Thiên Tử mới này làm việc quá hấp tấp!
“Thủ trưởng, nếu Thiên Tử mới cố chấp gán tội cho Tiêu Chính Văn thì quân đội các ông nên làm sao?”
Giang Vạn Long bỗng quay đầu lại nhìn thủ trưởng quân đội.
Thủ trưởng cũng nhíu mày rơi vào trầm tư trong chốc lát.
Chuyện này đồng nghĩa với việc phải lựa chọn giữa Thiên Tử mới và Tiêu Chính Văn.
Do dự một lúc, thủ trưởng nghiêm túc nói: “Tôi không tin Tiêu Chính Văn sẽ phản nước!”
Chỉ một câu ngắn gọn thế thôi đã tỏ rõ ý của thủ trưởng, cũng tỏ rõ ý của quân đội.
Giang Vạn Long gật đầu nói: “Vậy chúng ta nên chuẩn bị trước mọi thứ”.
Mọi người khẽ gật đầu.
Long Kinh lại dấy lên sóng gió lần nữa.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã đến Thiên Tử Các, vẫn là sảnh lớn chín tầng quen thuộc, vẫn cách trang trí quen thuộc đó.
Nhất là bàn cờ trong sảnh lớn.
Lúc này Thiên Tử mới đứng trên sân thượng mà Thiên Tử cũ hay đứng nhìn ra cả Long Kinh, bên cạnh là ông Lạc.
Lúc này Tiêu Chính Văn bước vào, Thiên Tử mới lập tức xoay người lại, mỉm cười nói: “Chủ soái Tiêu, mời ngồi”.
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, không ngồi xuống mà hơi cúi người nói: “Tiêu Chính Văn chào Thiên Tử”.
Thiên Tử mới mỉm cười rất hài lòng với thái độ của Tiêu Chính Văn.
Sau đó Thiên Tử mới ngồi cạnh bàn cờ rồi lại giơ tay ra hiệu nói: “Chủ soái Tiêu chơi với tôi một ván nhé?”
Tiêu Chính Văn nhìn bàn cờ, đây là ván cờ còn dang dở Thiên Tử cũ để lại.
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống, sau đó cầm quân cờ màu trắng trong hộp lên tùy ý đặt xuống.
Nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại có ẩn ý bên trong.
Thiên Tử mới nhìn vị trí Tiêu Chính Văn đặt cờ khẽ mỉm cười, rồi cầm quân cờ đen đặt xuống.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Cả tầng chín Thiên Tử Các chỉ có tiếng quân cờ đặt xuống bàn cờ, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Cả Thiên Tử Các đều cực kỳ yên tĩnh.
Ông Lạc đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn ván cờ của hai người.
Nước đi của Tiêu Chính Văn nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại là nước cờ có bố cục rõ ràng từng bước.
Thiên Tử mới lại từng bước ép sát, không ngừng tấn công.
Trên bàn cờ lúc này rõ ràng là một trận chiến rất kịch liệt.
Hai bên điều động binh tướng liên tục thay đổi chiến thuật, cực kỳ ác liệt.
Ông Lạc đứng một bên nhìn hồi lâu, trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.