Cái gọi là gỗ mục không thể khắc, bùn lầy vĩnh viễn không thể đỡ được tường!
Tiêu Chính Văn có thể khiến cho cơ thể của Hạo Thiên mạnh tới ngưỡng này chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế đã đủ để chứng minh tiềm lực của Hạo Thiên rồi!
Vậy thì cũng có thể nói, trận chiến giữa Tả Phượng Kiều và Hạo Thiên tại thành Uông Tử năm đó, bên trong chắc chắn có rất nhiều ẩn tình không thể cho người khác biết!
“Ôi! Tiếc cho thiên phú hơn người của Hạo Thiên!”, Hiên Viên Ngự nhìn cảnh tượng này mà nước mắt cứ thế rơi xuống!
Nếu như Hạo Thiên không chết, vậy thì thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không thua kém Tiêu Chính Văn trước mắt!
Đáng tiếc là một thiên tài như vậy lại bị người ta hãm hại và phải bỏ mạng khi còn quá trẻ!
Đám người của nhà họ Hiên Viên lúc này cũng đều rơi những giọt lệ đầy bi phẫn!
Đáng tiếc là người chết không thể sống lại, dù là ở âm phủ hay là ở thế tục, chết đi sống lại vĩnh viễn đều chỉ có thể là một thần thoại mà thôi!
“Chả trách năm đó ngay cả điện Minh Vương cũng chủ động đi lôi kéo anh ta! Hạo Thiên quả thật có điểm hơn người!”, Judah không khỏi tán thưởng một câu!
Chỉ cần cho Hạo Thiên thời gian, anh ta nhất định có thể đạt được chiến lực ngang ngửa với Tiêu Chính Văn bây giờ!
“Lẽ nào là tôi sai rồi sao?”, Tả Phượng Kiều lúc này lòng như tro tàn, niềm tin cuối cùng của cô ta cũng sụp đổ theo!
Nếu như năm đó cô ta không hãm hại Hạo Thiên mà liên kết với anh ta, vậy thì sao có thể chuốc lấy nỗi nhục nhã ngày hôm nay?
Tiêu Chính Văn lúc này cũng đoán được cái chết của Hạo Thiên chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thật ra Tiêu Chính Văn chỉ cải tạo cơ thể này một chút mà thôi, thế nhưng kết quả lại khiến cho nó bộc phát ra được chiến lực kinh người!
Người giống như vậy sao có thể bị mấy kẻ kém cỏi như Tả Phượng Kiều dễ dàng giết chết?
Vả lại, cơ thể của Hạo Thiên ngâm trong Huyết Ô Trì đã mấy trăm năm, nếu như không phải Hạo Thiên có thiên phú hơn người thì e rằng đã không chống đỡ nổi sự ăn mòn của tà khí và trở thành một đống thịt thối nát rồi!
“Giết!”
La Thiên Hựu gầm lên một tiếng, lại lao tới giết Tiêu Chính Văn!
Dù thân xác này của Hạo Thiên có mạnh bao nhiêu thì hôm nay giữa bọn họ và Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ là trận đấu sinh tử một mất một còn!
Vậy nên ông ta cũng chẳng kịp đắn đo nhiều như vậy, hiện giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ chính là giết chết Tiêu Chính Văn!
Mười phán quan cũng bị tiếng gầm này của ông ta kéo trở về thực tại, đồng loạt ra tay, lao về phía Tiêu Chính Văn mà chém giết!
“Dù cậu có mượn thân xác của cậu ta thì cũng có làm sao? Xích Câu Hồn này của tôi cũng có thể lôi thần hồn của cậu ra ngoài!”, La Thiên Hựu vung mạnh dây xích đen sì trong tay, hướng thẳng về phía cổ của Tiêu Chính Văn!
Nếu như đã chẳng thể phá hoại thân xác của đối phương, vậy thì phải lôi thần hồn của Tiêu Chính Văn ra khỏi thân xác đó thôi!
Chỉ cần mất đi thân xác, Tiêu Chính Văn sẽ không thể chiến đấu lâu dài, tới lúc đó chắc chắn sẽ vì thần hồn tiêu tán mà chết!
Nhìn thấy xích Câu Hồn đã cuốn lên trên cổ Tiêu Chính Văn, trên mặt La Thiên Hựu liền lộ ra một nụ cười hiểm ác!
Dù là ai, chỉ cần bị xích Câu Hồn cuốn lấy cổ thì thần hồn chắc chắn sẽ rời khỏi thân xác!
Dù là Thuỷ Hoàng Đế năm đó, dù là những Đế Vương được đất trời công nhận thì cũng chẳng thể đối kháng được với xích Câu Hồn!