Dám không tôn trọng Long Vương, Long Nguyệt không quan tâm mấy thứ này, một cái tát đủ khiến Tư Mã Nghê Thường ngu người.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi đi theo Tư Mã Tư, cô ta bị người khác đánh trước mặt nhiều người.
Đừng nói là thế tục dù có là ngoài lãnh thổ có người nào nghe đến nhà họ Tư Mã là không run sợ đâu?
Hơn nữa từ khi họ quay về thế tục, cho dù đối phương có thân phận cao thế nào, có ai là gặp được họ lại không cung kính?
Nhưng đến chỗ Tiêu Chính Văn, mọi thứ lại đảo ngược, ngay cả cô ta cũng bị một tay sai của Tiêu Chính Văn đánh.
Trong mắt Tiêu Chính Văn, cho dù là võ tông thế tục hay gia tộc ngoài lãnh thổ, cho dù là ai cũng không thể lăng mạ người dân Hoa Quốc.
Càng không thể thích làm gì thì làm ở Hoa Quốc.
Dù có gia chủ nhà họ Tư Mã đến cũng sẽ đối đãi giống thế, huống gì Tư Mã Nghê Thường chỉ là một tay sai của Tư Mã Tư mà thôi?
“Tiêu Chính Văn, anh nghĩ…”
“Tôi không nghĩ!”
Tiêu Chính Văn lên tiếng ngắt lời Tư Mã Nghê Thường, nói với Long Nguyệt: “Giết đi! Để cảnh cáo”.
Gì cơ?
Ngay cả Võ Anh Hào cũng ngơ ngác chứ đừng nói là Tần Vũ và ông cụ Quý.
Khi ở ngoài lãnh thổ họ từng nghe nói đến sự hung tàn của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược đến mức này.
Tay sai của nhà họ Tư Mã đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng nhưng không thể giết được.
“Anh Tiêu, mời ngồi”, Võ Anh Hào vội ngăn cản.
“Anh Võ, có vài người không bao giờ đứng địa ở địa vị của mình, ngoài lãnh thổ hay thế tục đều thế căn bản không có vị trí cao thấp, tuân thủ quy tắc là nguyên tắc sinh tồn đầu tiên”.
“Nếu vài người đã không muốn tuân thủ quy tắc thì đừng trách Tiêu Chính Văn tôi không nể tình, cho dù là ai chỉ cần không làm loạn ở Hoa Quốc, tôi đều có thể làm như không nghe, không thấy”.
“Nhưng ở Hoa Quốc bắt buộc ở tuân thủ pháp luật Hoa Quốc, người nào vi phạm đều sẽ bị giết”.
“Tiêu Chính Văn, anh dám… anh dám giết tôi”.
Tư Mã Nghê Thường hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn, thậm chí cô ta không dám tin mọi chuyện lại là thật.
Nhưng không để cô ta lên tiếng biện hộ Long Nguyệt đã giơ tay lên, không trung dâng lên một cơn gợn sóng, hải triều đầy trời.
“Phụt!”
Long Nguyệt đánh một cú vào lưng Tư Mã Nghê Thường, cô ta văng ra xa nôn ra máu rồi chết.
Thấy thi thể của Tư Mã Nghê Thường ngã xuống đất, Tư Mã Thụy cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh.