Các cụ thường nói không sợ không có chuyện tốt chỉ sợ không có người tốt.
Đường Bách Thành là người bốc đồng và rất ngoan cố.
Điều Lạc Cửu Anh lo lắng nhất là Đường Bách Thành nhúng tay vào làm rối mọi chuyện lên.
Nhưng thường lo lắng cái gì thì cái đó càng xảy ra.
“Môn chủ Đường, ông hãy bình tĩnh, suy cho cùng Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương, sao lại hành động như vậy được? Anh Trần, trong chuyện này vẫn có chi tiết nào anh chưa nói rõ với tôi không?”
Lạc Cửu Anh cau mày nhìn Trần Quốc Hoa.
Trần Quốc Hoa nghe thế thầm lo lắng không thôi.
Quả thật Trần Quốc Hoa cố ý giấu nhẹm chuyện không nói chuyện trước đó anh em nhà họ Trần lôi kéo hàng trăm công ty y dược đến chấm dứt hợp tác với tập đoàn Vy Nhan.
Thấy Lạc Cửu Anh nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Trần Quốc Hoa cũng đành kể chính xác toàn bộ sự việc.
Nghe thấy vậy, Lạc Cửu Anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trần Lập Tân nhíu mày nói: “Cháu hồ đồ quá, nhà họ Trần là thương nhân, người kinh doanh nên làm những việc mà người kinh doanh nên làm”.
“Các cháu có thể nhúng tay vào chuyện của võ tông sao? Kéo hàng trăm công ty chống lại người ta, kết quả đánh cược nhầm, Tiêu Chính Văn làm thế với các cháu đã là nhân từ lắm rồi”.
“Nếu theo quy tắc võ tông thì hành động của nhà họ Trần đáng ra nên bị giết cả gia tộc đấy. Bây giờ người ta không cần mạng cả nhà các người mà chỉ lấy tài sản của các người thôi, dựa vào lương tâm thì tôi thật sự không tiện nhúng tay vào chuyện này”.
Lạc Cửu Anh cũng thầm trách anh em nhà họ Trần này quả thật bị thần kinh.
Cho dù muốn trèo cao cũng phải xem xét đến thời cơ.
Cụ tổ nhà họ Viên khí thế bừng bừng ra trận thì lẽ nào có thể đánh bại được Tiêu Chính Văn sao?
“Bác Lạc, bọn cháu biết sai rồi, hôm nay bọn cháu còn đích thân đến xin lỗi Khương Vy Nhan, kết quả không đi còn tốt hơn. Sau khi đến đó người ta lại nói nếu ngày mai trước khi trời tối không giao nộp tài sản thì… thì nhà họ Trần bọn cháu sẽ không còn con cháu gì nữa”.
Hả?
Lạc Cửu Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn Trần Lập Tân nói: “Cháu nói thật sao?”