Chương 237: Ai dám với vô lễ với cậu ấy
Bầu không khí cả sảnh chính rơi vào im lặng một lúc lâu, lạnh lẽo như đóng thành băng khiến người khác run rẩy!
Trán Đỗ Hạo Hiên đầm đìa mồ hôi lạnh.
Nhưng niềm kiêu hãnh của thiếu gia tập đoàn Đỗ Thị khiến hắn phớt lời cảnh cáo của Tiêu Chính Văn: “Anh là cái thá gì? Dựa vào gì mà chất vấn tôi?”
Đúng vậy!
Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại, người đàn ông đeo mặt nạ này là ai?
Tại sao anh ta lại ra mặt thay cô gái Khương Vy Nhan nhỏ bé…
Lẽ nào anh ta thật sự có quan hệ đó với Khương Vy Nhan như Hàn Dung nói sao?
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người trở nên kỳ quái.
“Xem ra Khương Vy Nhan này không đơn giản, không chỉ quyến rũ một tổng giám đốc Đỗ thôi đâu”.
“Tôi thấy cũng đúng đấy, nếu không tại sao người đeo mặt nạ lại giúp cô ta?”
“Tiêu Chính Văn kia thật đáng thương, có lẽ anh ta không biết vợ mình làm loạn ở bên ngoài sau lưng mình…”
Trong sảnh chính, mọi người nhao nhao bàn tán.
Khương Vy Nhan cúi đầu, lệ nhòa mi, vẻ mặt đầy oan uất, bất lực.
Cô nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước mặt mình…
Anh ta là ai?
Tại sao muốn giúp mình?
Lúc này Tiêu Chính Văn lắc đầu, lạnh lùng nói: “Anh đang chất vấn tôi là ai à?”
Đỗ Hạo Hiên ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói: “Phải! Anh có tư cách gì mà ở đây chất vấn tôi? Nhìn anh đeo mặt nạ đến như vậy, sao nào, có phải anh lén lẻn vào đây không?”
“Lẻn vào?”
“Chết tiệt! Có khả năng đấy! Nhìn toàn hội trường xem, chỉ có anh ta đeo mặt nạ, chắc chắn là lẻn vào rồi!”
“Chắc không phải chứ? Vậy thú vị rồi đấy…”
Câu nói của Đỗ Hạo Hiên bỗng chốc dẫn đến bao suy đoán và tranh luận!
Đỗ Hạo Hiên cũng nhanh chóng chỉ vào Tiêu Chính Văn đang chắp tay sau lưng, nói một cách chắc chắn: “Sao vậy? Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Anh thật to gan, dám tự tiện xông vào bữa tiệc của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, còn ra tay đánh tôi và thư ký của tôi nữa, anh đúng là muốn chết!”
“Bảo vệ, ở đây có người tự tiện xông vào bữa tiệc! Còn dám ra tay đánh người nữa, lập tức bắt lại cho tôi!”
Nghe tiếng gọi của Đỗ Hạo Hiên, bảo vệ canh giữ bên ngoài lập tức chạy vào.
Dẫn đầu là đại đội trưởng của đội bảo vệ tối nay, Nhậm Siêu!
Hắn dẫn bốn năm bảo vệ cầm súng đi vào hỏi: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Thấy bảo vệ đi vào, Đỗ Hạo Hiên bèn đi đến chỉ vào Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ nói: “Đội trưởng, người này tự tiện xông vào bữa tiệc, còn ra tay đánh tôi và thư ký của tôi! Các anh phải bắt anh ta lại, nghiêm khắc thẩm vấn! Nếu không bắt anh ta lại, Đỗ Hạo Hiên tôi nhất định sẽ tìm đến hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà và Lý Trường Thắng nói lý!”
“Đỗ Hạo Hiên? Anh là tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị à?”, nghe Đỗ Hạo Hiên nói vậy, thái độ của Nhậm Siêu lập tức thay đổi.
Thấy vậy, Đỗ Hạo Hiên nghi hoặc hỏi: “Anh biết tôi sao?”
Nhậm Siêu cung kính đáp: “Tất nhiên là biết rồi, vợ tôi làm việc ở tập đoàn của anh. Tổng giám đốc Đỗ là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, đó là tập đoàn lớn tài sản cũng năm mươi tỷ! Tôi là Nhậm Siêu, là đội trưởng bảo vệ của sơn trang tối nay…”
Nhậm Siêu cũng không ngờ mình sẽ gặp được thiếu gia tập đoàn Đỗ Thị ở đây!
Đây là quý nhân đấy!
Thân phận không hề thấp hơn các gia chủ của thế gia hàng đầu ở Tu Hà đâu!
Thấy đội trưởng này biết mình, Đỗ Hạo Hiên trở nên cao ngạo, ngẩng đầu lên nói: “Đội trưởng Nhậm, nếu anh đã biết tôi vậy anh nên biết làm gì tiếp theo rồi chứ?”
Nhậm Siêu sửng sốt, lập tức hiểu ý hắn.
Ngay lập tức, Nhậm Siêu tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ trầm giọng nói: “Anh là ai? Dám cả gan xông vào tiệc tối của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, còn ra tay với khách quý tối nay. Bây giờ tôi có quyền bắt anh! Người đâu, dẫn anh ta đi!”
Hắn vừa dứt lời, hai bảo vệ cầm súng tiến đến muốn dẫn Tiêu Chính Văn đi.
Khương Vy Nhan hoảng hốt bước đến giải thích: “Xin lỗi đội trưởng Nhậm, chuyện này không liên quan đến anh ấy, đều là vì tôi, đừng làm liên lụy đến người vô tội…”
Thế nhưng Nhậm Siêu chỉ cau mày không để ý đến Khương Vy Nhan. Anh ta ra lệnh: “Dẫn anh ta đi!”
Có điều, hai bảo vệ vừa đến gần Tiêu Chính Văn đã bị sát khí lạnh lùng toát ra từ người anh làm cho khiếp sợ!
Sau đó, Tiêu Chính Văn tiến lên trước lạnh lùng nhìn đội trưởng Nhậm này hỏi: “Đội trưởng Nhậm không làm rõ phải trái đã bắt người đi, đây là chức trách của mấy bảo vệ các anh sao?”
Thấy đối phương còn hung dữ với mình, Nhậm Siêu lập tức chĩa súng về phía Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Lùi lại! Lập tức lùi lại! Tôi cảnh cáo anh, buông tay chịu trói đi! Bất kể có vấn đề gì, chúng tôi cũng sẽ điều tra. Bây giờ anh đừng phản kháng, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi. Nếu không tôi chỉ đành nổ súng!”
Nghe vậy, mọi người đều biến sắc.
Đỗ Hạo Hiên lạnh lùng thêm dầu vào lửa nói: “Đội trưởng Nhậm, tên này ngông cuồng không biết trời cao đất dày dám ra tay với tôi, các anh phải bắt anh ta lại, thẩm vấn cho đàng hoàng!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Anh muốn nổ súng với tôi à?”
Nhậm Siêu cũng cau mày, thấp giọng nói: “Bắt anh ta lại! Dám phản kháng thì bắn chết”.
Ngay lập tức, bốn bảo vệ cầm súng đi từng bước về phía Tiêu Chính Văn.
Mọi người đều biết người đàn ông đeo mặt nạ này xong đời rồi!
Nhưng!
Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận kèm theo vẻ hơi căng thẳng đột nhiên vang lên phía sau mọi người!
“Hỗn láo! Ai dám với vô lễ với cậu ấy!”
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng thì thấy Lý Trường Thắng. Lúc này ông ta dẫn theo bảy tám gia chủ của các thế gia hàng đầu Tu Hà vội vã đi đến từ cửa bên.
Cả người Lý Trường Thắng toát ra sát khí lạnh tanh, đôi mắt đỏ ngầu!
Ông ta không ngờ lại xảy ra loại chuyện này.
Bảo vệ mình sắp xếp lại dám cầm súng chĩa vào cậu Tiêu!
Coi trời bằng vung!
Quá đáng lắm rồi!
Thấy Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà bước nhanh đến, Nhậm Siêu cũng sửng sốt, lập tức đứng thẳng cung kính nói: “Chủ tịch Lý, chúng tôi bắt được một nhân viên khả nghi, nghi là tự tiện xông vào bữa tiệc, đang định dẫn anh ta đi thẩm vấn!”
Nhưng ngay sau đó là một cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ.
Bốp!
Lý Trường Thắng dẫn người đi đến tát cho Nhậm Siêu một bạt tai, tức giận quát: “Hỗn láo! Nhân viên khả nghi cái gì? Cái gì mà tự tiện xông vào? Các cậu biết cậu ấy là ai không?”
Tiếng quát làm các khách mời đều sửng sốt, rơi vào im lặng.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Trường Thắng xoay người dẫn bảy tám gia chủ của thế tộc hàng đầu Tu Hà cung kính cong người cúi đầu, rất áy náy và tự trách nói với Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ: “Tôi xin lỗi, là do tôi không quản lý người của mình chu đáo gây ra xung đột với cậu, xin hãy trừng phạt!”
Dứt lời, Lý Trường Thắng quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn ngay trước mặt mọi người!
Tất cả đều chết lặng, cảm giác như cả sảnh chính bị rút hết không khí!