Trong ánh mắt của cụ ta toát lên sát khí ngút trời!
Mãi tới khi bọn họ đi xa, Khương Vy Nhan mới nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông à, trên người ông có vết thương, một đấu với bốn thì chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi! Thà rằng từ bỏ sản nghiệp nhà họ Trần chứ không thể để cho ông vì việc này mà gặp chuyện được!”
Nghe thấy lời này, Độ Thiên Chân Nhân cảm động không thôi.
Cụ ta nhìn Khương Vy Nhan một lúc lâu, sau đó quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan, run giọng nói: “Tôi sẽ nhớ mãi không quên ân tình của chủ mẫu, thế nhưng chuyện này e là chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực!”
“Có điều xin chủ mẫu yên tâm, vài ngày nữa bốn thủ lĩnh của Thiên Kiếm Tông chúng tôi sẽ tới Giang Trung! Trước khi cậu Tiêu trở về, dù cho tôi có xương tan thịt nát thì cũng nhất định phải bảo vệ chủ mẫu an toàn!”
Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan cũng rất cảm động, vội vàng dùng hai tay đỡ Độ Thiên Chân Nhân dậy.
“Chủ mẫu, đêm nay tốt nhất cô đừng trở về, hoặc có thể qua bên nhà họ Lãnh nghỉ tạm một đêm!”
Độ Thiên Chân Nhân lo nghĩ nói.
Ánh mắt lạnh lùng ban nãy của Đường Bách Thành khiến Độ Thiên Chân Nhân luôn có dự cảm chẳng lành.
Địch ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, cách tốt nhất là tạm thời lẩn tránh!
“Chuyện này…”
Lãnh Kế Hồng vẫn luôn ngồi bên cạnh chưa nói lời nào vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Ông ấy nói đúng đấy, sếp Khương, cô yên tâm, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có một căn biệt thự ở ngoại thành, người ngoài đều không biết tới!”
“Tôi cử người giúp cô dọn dẹp lại một chút rồi phái thêm vệ sĩ qua bảo vệ cho sự an toàn của cô, trước khi cậu Tiêu trở về thì sự an toàn của cô mới là số một!”
Thấy Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều hết lời khuyên giải, Khương Vy Nhan cũng chỉ đành nghe theo.
Thấy Khương Vy Nhan gật đầu, Lãnh Kế Hồng và Độ Thiên Chân Nhân đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cho người đưa Khương Vy Nhan tới căn biệt thự còn lại của nhà họ Lãnh, Lãnh Kế Hồng mới cau mày nói: “Ông à, ý của ông là đêm nay bọn chúng có thể sẽ tập kích bất ngờ sao?”
“Mười phần thì có tới tám chín phần là vậy! Trong số những tên này, đại đa số đều không phải là người lương thiện! Vậy nên chúng ta không thể không phòng bị!”
Độ Thiên Chân Nhân hít sâu vào một hơi, rồi nói.
“Ông vẫn còn có vết thương trên người, hay là thế này, nhà họ Lãnh chúng tôi còn có mấy cao thủ biết dùng súng, chi bằng cũng cử nốt qua đây, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng nếu bị đánh úp thì có lẽ vẫn dùng được!”
Nghe tới đây, Độ Thiên Chân Nhân lắc đầu cười khổ.
Dù có là cường giả ở cảnh giới chiến thần cấp thiên thì cũng không có chuyện dùng súng đạn là có thể tuỳ tiện làm bị thương chứ đừng nói là giết chết!
Đạt tới cảnh giới Thiên Vương, đừng nói là dùng súng bắn, có dùng pháo nổ thì cũng chưa chắc đã có thể giết chết!
“Sếp Lãnh, không cần đâu, tôi tự có cách. Cậu bảo vệ sếp Khương cho tốt, hai đệ tử của tôi cũng giao cho cậu, cậu chỉ cần bảo đảm sếp Khương bình an vô sự là được!”
Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân sải bước ra khỏi phòng hội nghị.
Sau khi Khương Vy Nhan rời đi, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Độ Thiên Chân Nhân, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở trụ sở chính của điện Thần Long, chú ý động thái của các bên mọi lúc.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó nhận điện thoại.
“Chồng à, anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khương Vy Nhan.