Đổng Thừa tức tới mức mặt mũi xanh mét, tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, không thốt nổi một lời.
Dám bảo nhà họ Đổng ông ta lạy lục làm môn hạ của một kẻ chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, lại còn phải để cho kẻ đó mặc sức sai khiến?
Quá vớ vẩn!
Từ xưa đến nay, đào đâu ra cái kiểu kỳ dị này?
“Ông Đổng, người ta thường nói thuận mua vừa bán, ông cần gì phải tức giận đến vậy, vả lại, ông cũng đâu phải người đứng đầu nhà họ Đổng, theo tôi thấy, chi bằng ông truyền đạt lại ý của tôi cho mấy vị đứng đầu nhà các ông nghe thử đi!”
“Nói không chừng, gia chủ nhà họ Đổng mấy ông đang cầu mà không được đấy!” Tiêu Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt như thường, cứ như chuyện này là lẽ đương nhiên.
"Ha ha ha..."
Đột nhiên Đổng Thừa ngửa mặt phá lên cười, vừa cười vừa quay lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: "Cậu Tiêu, cậu có biết Lữ Bố chưa chết không?"
"Hơn nữa, Lữ Bố cũng là gia thần của nhà họ Đổng chúng tôi, so sánh với Lữ Bố, cậu Tiêu tự cho rằng bản thân còn cao hơn ông ta rất nhiều sao?"
"Cậu còn thua xa gia thần của nhà họ Đổng thì cậu dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế?"
Tiêu Chính Văn sờ mũi, khẽ gật đầu nói: "Nói rất hay! Nhưng tôi nhớ, nếu Lữ Bố còn sống ít nhất cũng hai ngàn bảy trăm tuổi rồi nhỉ?"
"Tuy tôi bất tài, nhưng nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi, không nói đến trăm năm, có lẽ trong vòng hai năm, tôi đã có thể đạt tới cảnh giới Đế Cảnh!"
"Chỉ là không rõ khi Lữ Bố cùng độ tuổi với tôi, ông ta ở cảnh giới gì?"
"Tôi chưa tròn ba mươi tuổi. Nếu đạt Đế Cảnh, vậy hai ngàn năm sau, tôi sẽ ở cảnh giới gì? Ông Đổng đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
"Vì vậy, bảo nhà họ Đổng về dưới trướng tôi là cho nhà họ Đổng một cơ hội, thành thật mà nói, nếu nhà họ Đổng chủ động tới, thật sự chưa chắc tôi sẽ mở toang cửa ra đón đâu!"
Lời nói này của Tiêu Chính Văn thiếu chút nữa khiến Đổng Thừa hộc máu ngay tại chỗ.
Nhà họ Đổng chủ động về dưới trướng của một tiểu bối như cậu ư?
"Được, được lắm Tiêu Chính Văn, đã như vậy chúng ta không cần nói tiếp nữa, trái lại tôi muốn nhìn xem, cuối cùng Tiêu Chính Văn cậu có thể đi được đến đâu!"
Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, nhìn Đổng Thừa, quay đầu lại lạnh nhạt nói với Bạch Ngọc Trinh: "Chúng ta đi thôi!"
Thấy Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh cùng đứng dậy, Đổng Thừa lại nói: "Tiêu Chính Văn, nhà họ Đổng không phải nơi tùy tiện chế giễu! Nếu hôm nay cậu rời đi thì ngày chúng ta gặp lại sẽ là kẻ địch!"
"Tôi vẫn hy vọng cậu suy xét cẩn thận đề nghị vừa nãy của tôi!"
Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Tôi cũng cho nhà họ Đổng các ông một lời khuyên chân thành, bất kể là ai, tốt nhất không nên bày mưu tính kế với Tiêu Chính Văn tôi, càng không nên có ý đồ xấu với giới thế tục! Nếu không, cho dù là Thiên Đạo Minh Ước, trước mặt Tiêu Chính Văn tôi cũng không đáng nói đến!"