Tiêu Chính Văn được Phù Kiên đi xuyên qua con đường U Minh ở đại điện Minh Quân, sau khi nhận mấy cái quỳ lạy của rất nhiều âm binh thì anh đi vào đại điện Minh Quân.
Nơi này mới là nơi xử lý, giải quyết sự vụ hành chính của thập điện Diêm Vương.
“Đại đế, mời”.
Phù Kiên làm động tác mời, sau đó cung kính cúi người xuống.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã không phải là vua Bắc Lương lúc mới đến thế tục nữa rồi, mà người bản địa ở cả địa phủ đều xem anh như vua xứng danh của cả âm phủ.
Phù Kiên thân là người nắm giữ tất cả binh mã ở âm phủ dĩ nhiên không dám rề rà để Tiêu Chính Văn đợi.
Ngay lúc thập điện Diêm Vương lần lượt đi ra ngoài chính điện, ngay khi quỳ xuống đất trước Tiêu Chính Văn, bỗng có một cơ gió nổi đến, một chiếc xe ngựa màu đỏ từ trên trời đi xuống.
Chạy lao về phía Tiêu Chính Văn.
Thấy thế Phù Kiên giơ tay lên đánh ra luồng tà khí, dù sao ông ta cũng là tướng quân của âm phủ, thực lực không hề tầm thường, chỉ vung tay như thế thôi đã có uy lực hủy diệt trời đất.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của Phù Kiên, uy thế của đối phương không hề giảm, mà xem như Phù Kiên không tồn tại.
“Ai dám to gan?”
Đại tướng Dạ Xoa cầm xiên Thác Thiên đứng thẳng người lên.
Đối phương tránh khỏi đại tướng Dạ Xoa, tiếp tục lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng quay đầu lại nhìn người đến.
Trên chiếc xe ngựa đi vào trên bầu trời quảng trường trước đại điện Minh Quân, Tiêu Chính Văn nhìn người đàn ông mặc đồ đen đi đầu, người đó cũng khinh thường nhìn chằm chằm vào anh.
“Ai đấy! Dám to gan xông vào đại điện Minh Quân, quấy rầy Đại Đế, các người chịu trách nhiệm nổi sao?”
Phán quan mặt đen bước ra lạnh lùng hỏi.
Nghe thế người đàn ông mặc đồ đen cười mỉa nói: “Gì cơ? Đại Đế? Ở đâu ra Đại Đế? Sao tôi không biết Đại Đế hồi sinh?”
“Còn có người muốn mượn cái danh Đại Đế để chiếm đoạt quyền lực của âm phủ hả?”
Người đàn ông mặc đồ đen không hề sợ phán quan mặt đen, ngược lại còn chế giễu chất vấn mọi người.
Lúc này Phù Kiên tiến đến thấp giọng nói nhỏ bên tai phán quan mặt đen: “Chiếc xe ngựa phía sau cậu ta rất có quyền lực, không đắc tội nổi đâu”.
Ồ?
Nghe thế phán quan mặt đen mới để ý đến chiếc xe ngựa đằng sau người đàn ông mặc đồ đen.
“Đó là… đó là xe của Mã Vương Gia?”, phán quan mặt đen vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe ngựa đó, chính là xe ngựa của Mã Vương Gia có tiếng trong âm phủ.