“Anh phải nghĩ cho kỹ, thứ nhất chúng tôi không bảo anh phải làm trọn ý chủ nhà, thứ hai không bảo anh làm chủ mười khách, chỉ là giết mấy con kiến thôi mà, anh còn cố ý không chịu bỏ qua, lẽ nào anh định cư xử như vậy sao?”
Phương Kiệt chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, lớn tiếng trách mắng,
Bản thân hắn là con trai nối dõi của vị Đế Quân ở nhà họ Phương, nói đến thân phận và chỗ dựa, chắc chắn hơn xa những gì Tiêu Chính Văn tưởng tượng.
Hơn nữa, đừng thấy người nhà họ Phương thường ngày hiền lành mà lầm, thực ra bọn họ vô cùng nham hiểm thâm độc.
Chính vì sự che chở của nhà họ Khổng, bọn họ càng thêm phần kiêu ngạo.
“Cậu Tiêu, theo tôi thấy, thật không đáng để làm tổn hại đến hòa khí hai bên chỉ vì vài người bình thường. Hơn nữa, ngoài giao ước giữa hai bên, tôi cảm thấy những thứ khác đều không quan trọng!”
“Vì một vài chuyện nhỏ mà gây ra ầm ĩ lớn thật không đáng!” Khổng Ly cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Thật xin lỗi, trong mắt Tiêu Chính Văn tôi, mạnh người quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn mạng người!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn những người xung quanh.
Hơn nữa, lúc này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng cảm nhận được khí tức của Tiêu Chính Văn đã có sự thay đổi.
Thậm chí có thể nói, Tiêu Chính Văn đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
“Theo những gì các người nói, đó chỉ là một vài mạng người rẻ mạt! Nếu các người cảm thấy người dân của Hoa Quốc chúng tôi đều rẻ mạt, vậy thì trong mắt tôi, mạng của người nhà họ Phương các người còn không bằng một con chó!”
“Cậu chủ nhà họ Phương tôn quý sao? Tính mạng rẻ mạt như một con chó thì có gì tôn quý chứ? Giết chết thì đã sao?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn ra tay luôn.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng ánh sáng tím phóng thẳng vào Phương Kiệt.
“Tiêu Chính Văn!”
Phương Tử Tấn thấy vậy quát lớn, người của Tề Thiên Thư Viện đứng bên cạnh định chạy lên ngăn cản, nhưng ngay sau đó, một tia sáng lạnh lẽo phóng qua, người của Tề Thiên Thư Viện, ngoại trừ Khổng Ly, lập tức biến thành đám thịt nát.
Tần Lương Ngọc cầm kiếm trong thay, ánh mắt lạnh như băng, nhìn tất cả mọi người có mặt.
Cùng lúc đó, Viên Thiên Canh và Từ Trần Huy Tổ cũng lần lượt bước lên, đám người của Tề Thiên Thư Viện thấy vậy lần lượt lùi lại phía sau.
Nếu không phải lúc nãy Phương Tử Tấn và Khổng Ly chặn được tia sát khí kia, thì lúc này, bọn họ đã biến thành đống thịt vụn giống như đệ tử của Tề Thiên Thư Viện rồi.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu thật sự muốn chống lại tôi sao?”, Khổng Ly nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tái nhợt.
“Tiêu Chính Văn, chẳng qua là mấy cái mạng rẻ mạt thôi mà, cậu có nhất thiết phải làm vậy không?”, Phương Tử Tấn cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tức giận.
Chỉ vì mấy người bình thường, Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh người, theo bọn họ thấy, đây chính là hành động ngu ngốc nhất.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh định giết cả con trai của hai vị Đại Đế sao? Anh thật sự không sợ giới thế tục biến thành biển máu à?” Phương Kiệt cũng sợ hãi nói.
Nếu vừa rồi hắn không dùng hết sức lực để ngăn chặn đòn tấn công của Tiêu Chính Văn thì e rằng bây giờ hắn đã chết rồi.
“Hừ! Tôi định để bọn họ chết cùng anh! Mở miệng ra câu nào cũng bảo cái mạng rẻ mạt, vậy mạng của anh đáng giá hơn bọn họ là bao?”
“Các người tự xưng mình xuất thân cao quý, coi người thường như con sâu cái kiến, nhưng trong mắt tôi, mạng của các người còn không bằng một con chó trung thành!”