Nghe tiếng xì xào thảo luận của mấy người phía sau, Tả Đình Ngọc sa sầm mặt mày.
Đất nước lâm nguy, đám người khốn kiếp này lại đang nghĩ cách ôm của bỏ chạy.
“Vua Bắc Lương!”
Tả Đình Ngọc thấy máy bay chiến đấu dừng lại thì nhanh chóng bước đến đưa quân phục cho Tiêu Chính Văn.
“Tổng chỉ huy Tả? Ông Giang đâu?”
Tiêu Chính Văn vừa xuống máy bay, lập tức bước lên một chiếc xe quân sự đỗ bên cạnh đường băng.
“Ông Giang bảo tôi đến đón anh, chúng ta đến Thiên Tử Các để gặp Thiên Tử trước!”
Dứt lời, Tả Đình Ngọc ngồi vào ghế lái, anh ta khởi động xe, sau đó lái xe chạy về phía Thiên Tử Các không hề có ý đợi đám quan chức đó.
“Ủa? Tả Đình Ngọc này, thế… chẳng phải chúng ta đợi uổng công rồi à?”
“Đúng thế, tốt xấu gì cũng phải cho chúng ta gặp cậu ta, bắt tay một cái chứ!”
Đám người đó nhìn chiếc xe rời đi, kêu ca oán trách.
Chỉ có ông Lạc nhìn đăm đăm vào chiếc xe, trong mắt tóe ra lửa giận.
Tiêu Chính Văn!
Lại còn dám không coi ai ra gì, không thèm chào hỏi các quan chức thì đã đành, lại còn khinh thường cả tôi đây!
Tả Đình Ngọc chở Tiêu Chính Văn đến Thiên Tử Các.
Lúc này Giang Vạn Long đã đợi đến mức sốt ruột, đi qua đi lại trong Thiên Tử Các, một lúc lại đi đến cạnh cửa nhìn ra ngoài.
“Ông Giang, Tiêu Chính Văn đã nói rồi một tiếng sau mới có thể đến Long Kinh, ông đừng nóng vội”.
Giang Vạn Long cứ đi qua đi lại khiến Thiên Tử cũng cảm thấy buồn bực.
“Chắc là đến rồi chứ, đã một tiếng rưỡi rồi còn gì”.
Giang Vạn Long chỉ vào đồng hồ đeo tay nói.
“Vua Bắc Lương đến!”
Sau tiếng hô của binh lính ở cửa, vẻ mặt Thiên Tử và Giang Vạn Long đều chấn động, hai người lần lượt nhìn về phía đó.
Họ chỉ thấy Tiêu Chính Văn đang ngẩng đầu sải bước, phong thái hiên ngang đi về phía chính điện Thiên Tử Các.
Tả Đình Ngọc ôm chiến bào hoa văn rồng xanh, đi theo phía sau Tiêu Chính Văn với dáng vẻ nghiêm túc.
Hai người một trước một sau bước tới Thiên Tử Các, Tiêu Chính Văn quỳ bằng một chân, nói: “Thần là Tiêu Chính Văn, kính chào Thiên Tử!”
“Mau đứng lên, Tiêu Chính Văn chuyện liên quan đến quân lính ở tiền phương, hẳn là không cần tôi phải nhiều lời nữa đúng không?”
Thiên Tử vui mừng liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
“Thần đã biết tất cả, nhưng thần có một kế này...”
Thiên Tử khẽ giơ tay lên, rồi ấn nhẹ lòng bàn tay, ra hiệu cho Tiêu Chính Văn đừng nói gì, sau đó quay đầu sang hai bên trái phải: “Tất cả hãy ra ngoài hết đi!”
Những nữ giúp việc và binh lính trong phòng lần lượt rời khỏi đại điện.
Thiên Tử lại nháy mắt với Tả Đình Ngọc rồi nói: “Ai dám bước vào chính điện thì cứ thẳng tay chém luôn!”
“Vâng!”
Tả Đình Ngọc vội xoay người bước ra ngoài điện canh gác.
“Nói đi!”
Sau đó Thiên Tử mới ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng, bên cạnh Thiên Tử cũng có tai mắt của người khác.
Vì vậy, vừa nãy Thiên Tử mới giả vờ tỏ ra vô cùng phấn khích, tạo cho người ta cảm giác mình là một quân vương bất tài.
“Thiên Tử, nếu chiếm được cửa Vọng Kinh, có lẽ quân địch đang tiến về phía Nam sẽ rút lui, ý của tôi là trước tiên phải chiếm lại sáu cứ điểm quan trọng!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bước tới trước bàn sách rồi mở tấm bản đồ Bắc Lương trên tay ra.
“Vũ Quan rất quan trọng, nếu chúng ta chiếm được nó, quân địch ở bên ngoài vì không muốn quân địch ở bên trong chiến đấu đơn độc, chỉ có thể ở nguyên tại chỗ, chờ đại quân của chúng ta bao vây, tiêu diệt!”
“Hơn nữa, một khi mất đi Vũ Quan, quân địch ở cửa Vọng Kinh tuyệt đối sẽ không dám tiến lên nửa bước, nếu mãi vẫn không chiếm được Long Kinh, quân địch sẽ bị bao vây trước sau. Vì vậy, chúng chỉ có thể quay lại tấn công Vũ Quan, quân ta có thể cử một đội quân đến thu phục chúng ở cửa Vọng Kinh!”
“Như vậy, một trăm nghìn quân xâm lược này sẽ giống như con cá trong chậu, con chim trong lồng, không thể chạy thoát!”
Thiên Tử khẽ gật đầu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng nói: “Đây cũng chính là ý của tôi!”
“Điều động Tiêu Dao Vương - Từ Kiêu Long, lập tức chiếm giữ cửa Vọng Kinh!”
Thiên Tử lạnh giọng nói!
Giang Vạn Long cau mày nhìn Thiên Tử đột nhiên như biến thành một người khác, trong lòng khẽ dao động.
Thiên Tử đã có chủ ý từ trước rồi sao?
“Sau khi quân ta chiếm được Vũ Quan, một mình ông ta là đủ. Nhưng trước đó, Từ Kiêu Long tuyệt đối không được hành động hấp tấp! Nếu không, một khi chiến khu Đông Nguyên thất thủ, trong thời gian ngắn rất khó có thể điều động đại quân bảo vệ Thiên Tử!”
Tiêu Chính Văn nhắc nhở.
Nghe vậy, Thiên Tử gật đầu, quay sang nói với Giang Vạn Long: “Ông Giang, lập tức trở về Long Các thông báo cho Từ Kiêu Long, bảo ông ta lập tức dẫn quân đến chi viện, không được chậm trễ!”
“Vâng! Tôi đi ngay đây!”