“Kim đồng! Sao các người biết chúng tôi sẽ vào lúc nào?” Từ Huy Tổ tò mò hỏi.
Đạo đồng kia tên là Kim Đồng, cả đoạn đường nói cười với mọi người, rất hòa đồng, vì vậy Từ Huy Tổ cũng nhanh chóng hòa hợp với đạo đồng.
“Thật ra mỗi lần mở cổng, băng tuyết trên mặt sông Huyền Thiên sẽ tan chảy, chúng tôi sẽ dựa vào điều này để đón các vị”.
“Chỉ là địa điểm khởi động lần này khác với trước đây là ở địa cầu, cho nên không chỉ có mỹ nữ, mà còn phái cả đạo đồng như chúng tôi tới đón tiếp các vị”.
Đạo đồng kiên nhẫn giải thích.
“Nghĩa là chúng tôi thuộc tầng lớp hạ đẳng sao?” Long Hình nói với vẻ mặt không vui.
“A…”
Đạo đồng nghe vậy vội vàng xua tay nói: “Không không không, các vị đừng hiểu lầm, thật ra giữa mọi người không phân biệt cao thấp giàu nghèo gì cả”.
“Chỉ là trước đây phía địa cầu cũng có rất nhiều người đến, nhưng rất ít người xuyên qua được hành lang thời không, ngược lại, bên phía Chư Thiên Thiên Giới có rất nhiều người đã vượt qua thử thách”.
“Cho nên các thành chủ mới tôn trọng người bên phía bọn họ hơn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến thành tích của các vị ở hành lang thời không”.
Mặc dù đạo đồng đã cố gắng giải thích, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự phân biệt đối xử của hành lang thời không đối với phía địa cầu.
Dù là ở hành lang thời không, vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục thì kẻ mạnh đều được tôn trọng, chỉ là ở những nơi khác nhau thì nhận thức đối với kẻ mạnh cũng sẽ khác nhau.
Cho dù là ở đâu, kẻ yếu đều sẽ bị phân biệt đối xử.
“Thật không dấu gì các vị, tôi cũng đến từ địa cầu, cho nên chúng ta coi như là đồng hương!” đạo đồng chủ động chuyển chủ đề.
Trên lý thuyết, hành lang thời không là nơi đặc biệt, nơi đây là chiến trường, đồng thời còn là giao điểm của không gian và thời gian.
Bất kể là người cổ đại hay hiện đại thì đều có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn xuất hiện với những diện mạo khác nhau.
Ví dụ như đạo đồng này, nếu anh ta rời khỏi nơi này, đến vùng ngoài lãnh thổ thì e rằng ngay cả Vương Hử cũng phải gọi anh ta là tiền bối.
Hơn nữa anh ta cũng không thể cho người khác thấy mình là đạo đồng, mà chỉ là một ông lão mà thôi.
Lúc mọi người đang nói chuyện, trên đường lớn có xe ngựa phóng qua rất nhanh, trong xe ngựa đều đã có người ngồi, lúc nhìn thấy nhóm người Tiêu Chính Văn vẫn đang đi bộ, bọn họ đều nhìn với ánh mắt khinh thường.
Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến những thứ hình thức này.
Kim Đồng vừa đi vừa nói với mọi người: “Mọi người đừng thấy nơi này giống thiên đường, thật ra đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi”.
“Mọi người nhìn ngọn núi kia đi!”
Kim Đồng chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa.
“Ngọn núi kia làm sao?” Lý Bạch nhíu mày hỏi.
“Thật ra ngọn núi đó được tạo thành từ xương cốt của con người!” Kim Đồng trầm giọng nói.
Nghe vậy, ngoại trừ Tiêu Chính Văn, những người còn lại đều hít một hơi thật sâu.
“Những ngọn núi hai bên phần lớn đều là xương cốt! Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người đã chết trong hành lang thời không”.