Chương 428: Bảo tôi mời rượu ư? Anh vẫn chưa đủ tư cách
Phòng bao ở tầng hai không tính là rẻ, cũng không đắt, giá tầm cỡ trung.
Đây cũng là mức giá Khương Vy Nhan có thể mời.
Sau khi hai người vào phòng bao, Khương Vy Nhan ngồi xuống ghế, rõ ràng có hơi căng thẳng và lo lắng.
Tiêu Chính Văn bình thản ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẫn cứ nhíu mày. Anh đang nghĩ rốt cuộc là ai dám giả danh anh Bạch, còn liên lạc với Khương Vy Nhan.
“Tiêu Chính Văn, anh nói xem lát nữa anh Bạch đến, chúng ta nên nói gì?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt đáp: “Nói gì cũng được”.
Sau đó Tiêu Chính Văn thử thăm dò hỏi: “Vy Nhan, em liên hệ với anh Bạch này thế nào vậy?”
Khương Vy Nhan khẽ cười nói: “Không phải em liên hệ mà anh Bạch chủ động liên hệ với em”.
“Chủ động liên hệ với em sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, thầm có dự cảm chẳng lành.
“Phải, sao vậy? Có vấn đề gì ư?”, Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng hờ hững: “Lẽ nào em không thấy anh Bạch này hơi có vấn đề sao?”
Hả?
Khương Vy Nhan sửng sốt, sau đó cười nói: “Có thể có vấn đề gì chứ, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Có thể người này là giả thì sao?”, Tiêu Chính Văn nói.
Câu này khiến Khương Vy Nhan ngơ ngác, nhíu mày tức giận nói: “Tiêu Chính Văn, lát nữa anh Bạch đến, anh không thể nói như vậy. Sao anh ấy có thể là giả được, ai mà dám giả danh anh Bạch chứ?”
“Em đừng quên, chuyện Ngô Khoan Nghiệp dám tìm người giả mạo đại sư Bàng – Bàng Ngọc Thành”.
Tiêu Chính Văn nhắc nhở.
Ánh mắt Khương Vy Nhan thoáng qua tia phức tạp. Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sẽ không đâu, anh đừng nghĩ nhiều quá”.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Đi vào trước là bốn vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm, khí thế bừng bừng, đầy vẻ uy hiếp!
Sau đó một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest trắng, đeo mặt nạ ngẩng cao đầu đi vào.
Giữa các cử chỉ đều thể hiện được khí thế của địa vị và quyền lực.
Đây chính là anh Bạch giả mạo mình sao?
Tiêu Chính Văn cau mày, chỉ mong sao bây giờ có thể bước đến lột mặt nạ của người đó ra để xem thử là ai dám giả danh mình.
Lúc này, Khương Vy Nhan đã hoảng hốt đứng dậy cúi người với anh Bạch vừa bước vào: “Chào anh Bạch, tôi là Khương Vy Nhan”.
Nói xong, thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa đứng lên, Khương Vy Nhan lập tức vươn tay kéo góc áo Tiêu Chính Văn. Lúc này anh mới uể oải đứng dậy, nở nụ cười giả tạo.
Anh Bạch giả đeo mặt nạ đó khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua căn phòng bao dường như hơi bất mãn nói: “Tiểu thư Khương, phòng bao này của cô cũng kém chất lượng quá rồi nhỉ? Thế mà cô lại mời tôi đến cái nơi tầm thường như vậy à, phải chăng cô hơi xem thường tôi?”
Câu nói của hắn khiến bầu không khí trong phòng bao trở nên lạnh lẽo!
Khương Vy Nhan run rẩy, hơi sợ hãi và xấu hổ vội cúi người xin lỗi: “Tôi xin lỗi anh Bạch, tôi… tôi sẽ đổi phòng ngay”.
Cô cứ tưởng anh Bạch sẽ không có ý kiến gì với kiểu phòng bao như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Cũng đúng.
Nhân vật tầm cỡ như anh Bạch đây mà lại ngồi ăn trong một căn phòng bao tầm trung quả thật không phù hợp với thân phận.
Thấy Khương Vy Nhan muốn đổi phòng, anh Bạch giả mạo xua tay lạnh nhạt nói: “Thôi vậy, cứ thế này đi”.
Dứt lời, anh Bạch tự nhiên ngồi vào vị trí chính giữa.
Trán Khương Vy Nhan cũng lấm tấm mồ hôi, cô thở phào kéo Tiêu Chính Văn ngồi xuống.
Từ lúc anh Bạch bước vào cửa, Tiêu Chính Văn vẫn quan sát đối phương, dáng vẻ giả tạo, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia không hề có ý tốt gì khi nhìn Khương Vy Nhan.
Nhất là bốn vệ sĩ đằng sau hắn, nhìn bộ dạng này có thể đều là vội vàng tìm đến.
Ngay cả tư thế đứng cơ bản nhất của vệ sĩ cũng không biết.
Càng đừng nói đến vóc dáng của bọn chúng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của vệ sĩ.
Đây chắc hẳn là một đám không biết gì nhất thời bị gọi đến.
Mà lúc này, ánh mắt anh Bạch giả mạo xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh Khương Vy Nhan: “Tiểu thư Khương, vị này là?”
Khương Vy Nhan giới thiệu: “Anh Bạch, đây là chồng tôi, Tiêu Chính Văn. Tôi bảo anh ấy đến là vì hai chúng tôi muốn gặp mặt cảm ơn anh Bạch”.
Nghe vậy, ánh mắt anh Bạch giả đó lóe lên tia quái dị, thoáng có vẻ lạnh lùng với kẻ địch, khinh thường nói: “Thì ra là chồng của tiểu thư Khương, tôi cứ nghĩ tối nay chỉ có tôi và tiểu thư Khương thôi chứ, không ngờ cô còn dẫn theo một người làm vật cản trở như vậy”.
Câu nói quả thật không hề nể mặt chút nào.
Khương Vy Nhan sa sầm mặt mày, tỏ vẻ áy náy nói: “Anh Bạch, tôi xin lỗi, do tôi suy nghĩ không thấu đáo. Tiêu Chính Văn là chồng tôi, tôi…”
“Được rồi, tiểu thư Khương không cần phải để tâm nhiều vậy đâu”.
Lúc này anh Bạch giả mạo hờ hững nói.
Sau đó, thức ăn được bưng lên, Khương Vy Nhan nâng ly lên nói với anh Bạch: “Anh Bạch, tôi còn muốn cảm ơn anh về chuyện ở sơn trang Bạch Mã lần trước”.
Anh Bạch giả mạo rõ ràng hơi sững sờ hệt như đã quên mất chuyện này, nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại cười nói: “Không sao, không sao, tiện tay thôi mà”.
Khương Vy Nhan cũng không hề cảnh giác cứ nâng ly lên uống cạn, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh Bạch giả mạo nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt chứa đầy dục vọng.
Hắn chỉ ước gì tối nay có thể có được người phụ nữ đã khiến hắn rung động này.
Chỉ có một vật cản duy nhất chính là người đàn ông bên cạnh cô.
“Sao vậy, lẽ nào chồng của tiểu thư Khương không muốn mời tôi một ly à? Chẳng phải nói muốn gặp mặt để cảm ơn tôi sao?”
Lúc này giọng điệu anh Bạch trở nên lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo.
Nghe hắn nói vậy, Khương Vy Nhan cũng thúc vào cánh tay Tiêu Chính Văn tỏ ý anh nâng ly lên mời rượu.
Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh Bạch giả mạo, anh bỗng nói: “Tôi nghĩ anh vẫn chưa có tư cách bảo tôi mời rượu anh đâu”.
Soạt!
Những người khác đều hít một hơi khí lạnh, sửng sốt ngây dại!
Khương Vy Nhan khiếp sợ trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn Tiêu Chính Văn.
Anh ấy lại dám nói vậy với anh Bạch?
Anh Bạch giả mạo thẹn quá hóa giận, tức giận quát: “Anh nói gì vậy? Tôi không có tư cách ư? Nực cười!”
“Tiểu thư Khương, chồng cô có ý gì đây? Xem thường tôi sao?”
Giọng nói dưới lớp mặt nạ vô cùng lạnh lẽo.
Bốn vệ sĩ phía sau cũng tức giận, siết chặt nắm đấm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Khương Vy Nhan hoảng hốt, lập tức quát Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh đang làm gì vậy? Còn không mau kính rượu xin lỗi anh Bạch đi!”
Tiêu Chính Văn điên rồi sao?
Tại sao anh ấy lại làm vậy?
Đắc tội với anh Bạch có lợi gì cho anh ấy và mình chứ?
Dứt lời, Khương Vy Nhan liên tục nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng điều khiến Khương Vy Nhan và anh Bạch giả mạo bất ngờ là Tiêu Chính Văn không những không xin lỗi mà ngược lại anh liếc xéo anh Bạch giả mạo bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Anh nói mình là anh Bạch, vậy có chứng cứ chứng minh thân phận của mình không?”