“Khiêu chiến với Long Vương? Thật nực cười!”
Vừa nói, Long Hình vừa giơ chân lên đá vào bụng dưới của Ngụy Nguyên Cát, khiến gã lăn đến chân Tiêu Chính Văn.
Cho tới lúc này, Ngụy Nguyên Cát vẫn chưa định thần lại. Long Hình và Long Nguyệt thật mạnh mẽ.
Ngay cả Ngụy Nguyên Cát luôn kiêu ngạo cũng bị đánh bại.
Lý Chính Đạo nhìn thấy cảnh này cũng hít sâu một hơi.
Mới một ngày trước, Long Hình và Long Nguyệt còn ngang bằng với thế tử Nhân Vương cấp một.
Bậy mà bây giờ Nhân Vương cấp hai như Ngụy Nguyên Cát cũng bị đánh bại dưới tay bọn họ như đứa trẻ ba tuổi.
Ngụy Nguyên Cát là thế tử nhà họ Ngụy, ngay cả cao thủ cùng cảnh giới với Ngụy Nguyên Quốc trong năm đại danh sơn đều phải sợ gã vài phần.
Vậy mà lúc này lại bị đánh đến mức nôn ra máu và suýt mất mạng.
Điều này khiến Lý Chính Đạo vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sau, Ngụy Nguyên Cát mới cố gắng chịu đựng để đứng dậy.
Nhưng gã còn chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói lạnh lùng của Long Hình lại từ phía sau truyền đến: “Chẳng phải anh muốn đánh sao? Nào lên đi!”
Sắc mặt Ngụy Nguyên Cát vô cùng dữ tợn, gã tức giận chỉ vào Long Hình: “Cậu...”
Gã còn chưa kịp nói xong, trong khoảng không trước mắt lại xuất hiện gợn sóng lớn.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Ngụy Nguyên Cát lại bay lên rồi văng ra xa hơn hai mươi mét, trượt trên mặt đất gần trăm mét mới dừng lại.
“Phụt!”
Gã lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu... các cậu...”
Ngụy Nguyên Cát nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu chảy ròng ròng.
Giờ phút này, gã đã căm phẫn đến cực điểm, chẳng còn phong thái trước đây nữa.
Áo choàng trắng trên người dính đầy màu, búi tóc gọn gàng trước kia giờ đã xộc xệch, trên quần áo có vài lỗ thủng lớn, trông giống như một kẻ ăn mày.
Điều khủng khiếp nhất là có mấy chục chiếc máy quay đang chĩa vào gã, rất nhiều phóng viên đang cầm micro và chế nhạo gã.
Gã không chỉ bị thương về thể xác mà còn bị giáng một đòn nặng nề vào tâm trí.
Gã là thế tử nhà họ Ngụy, trước đây còn kiêu ngạo khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.
Kết quả thì sao?