Rode cũng không chịu rớt lại phía sau, hắn nhanh chóng tung đòn đánh về phía lưng Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lui về sau, đồng thời rút kiếm ra, bảo vệ Khương Vy Nhan sau lưng mình.
“Đông Phương Viêm! Cậu là kẻ lừa thầy phản bạn vô liêm sỉ!”
Độ Thiên Chân Nhân đỏ mặt tức giận, nhưng đối mặt với hai vị cao thủ Thiên Vương thiên cấp bốn sao, Độ Thiên Chân Nhân không nắm chắc phần thắng.
Nếu vết thương trên người cụ ta hoàn toàn khỏi hẳn thì may ra vẫn có phần thắng, nhưng lúc này, vết thương cũ trên người Độ Thiên Chân Nhân vẫn chưa khỏi hẳn, lực chiến bên kia lại mạnh hơn, kết cục định trước là sẽ thất bại!
“Lừa thầy phản bạn ư? Hừ, tôi khuyên ông tốt nhất nên khách sáo với tôi chút đi, có lẽ lát nữa tôi sẽ chăm sóc ông cẩn thận, bằng không, ông sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!”
Đông Phương Viêm vung tay lên nói: “Xông lên cho tôi! Bắt sống!”
Giọng nói Đông Phương Viêm vừa dứt, La Hải Bằng cũng lao vào trận chiến.
Ba người đánh với Độ Thiên Chân Nhân, dù Độ Thiên Chân Nhân có dùng hết toàn lực nhưng hai quả đấm khó địch nổi bốn bàn tay, cụ ta vẫn bị Rode lợi dụng sơ hở, đánh trúng vào lưng.
Một âm thanh giòn giã vang lên, Độ Thiên Chân Nhân nôn ra máu, bay thẳng ra ngoài!
Cụ ta vừa rơi xuống đất đã bị Karle giẫm chân lên ngực.
“Lão già khốn kiếp, đừng động đậy! Nếu không phải cậu chủ Đông Phương cần ông sống thì giờ ông đã chết rồi!”
Trên mặt Karle nở nụ cười gằn, rút một sợi dây thừng trên người xuống, trói Độ Thiên Chân Nhân thật chặt.
“Sếp Khương, ngay cả ông ta cũng phải bó tay chịu trói, cô đừng chống cự nữa!”
Khuôn mặt Đông Phương Viêm đầy vẻ dâm đãng, nhìn về phía Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan như rơi xuống tận đáy vực.
Không đợi cô định thần lại, Rode đã đánh mạnh vào gáy cô, khiến cô hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
“Đưa đi!”
Nói xong, Đông Phương Viêm sải bước rời khỏi phòng bao.
Lúc này, Đông Phương Viêm vô cùng đắc ý, xem ra không phải do kế hoạch trước kia của hắn có sai sót mà là vì lần trước không có kẻ mạnh giúp đỡ.