Trương Nguyệt Đông cũng hơi kiêng dè khi đối mặt với Thiên Tử như vậy.
“Cậu yên tâm, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì cứ đổ trách nhiệm cho tôi”.
Lâm Thiên Đức thề thốt đảm bảo.
Nhưng nếu xảy ra chuyện thật thì Lâm Thiên Đức có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Trương Nguyệt Đông.
Dù sao cụ ta không được lợi gì, cũng không làm xằng làm bậy, hoàn toàn trong sạch.
Hai người bàn bạc với nhau một lúc nữa, Trương Nguyệt Đông mới cúp máy.
Để điện thoại xuống, Lâm Thiên Đức đắc ý nói: “Ông Lư, cậu Trương đã đồng ý, sáng mai có thể đến Giang Trung, đến lúc đó chúng ta bắt đầu ra tay từ công ty ở Giang Trung”.
Nghe thế, ông Lư ngửa mặt lên trời bật cười.
Tiêu Chính Văn không thể ngờ được rằng có một ngày mình sẽ trở thành một kẻ hèn hạ ai ai cũng kêu gọi đánh đập nhỉ?
Bên bọn họ đang lên kế hoạch chuẩn bị thì bên Tiêu Chính Văn cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho trận đấu.
Mặc dù chưa chắc cảnh giới của Charlie cao hơn Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn phải thật thận trọng khi đối mặt với đối thủ mạnh như vậy.
Đúng lúc này, đệ tử Thiên Kiếm Tông ở bên ngoài vội vàng chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu nói: “Anh Tiêu, bên ngoài có một ông lão nói là đến từ Long Kinh, muốn anh đích thân ra đón, nói nếu anh đến muộn, thì… thì…”
“Thì thế nào?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Hôm nay sao vậy nhỉ, từ sáng đến tối cứ gặp phải mấy tên vớ vẩn thế này.
Hở tí là bảo anh tự mình ra đón?
“Thì trị tội anh!”
Trị tội?
Tiêu Chính Văn không khỏi cười nhạo rồi nói với đệ tử Thiên Kiếm Tông đó: “Bảo ông ta đợi đi!”
Nghe thế, đệ tử Thiên Kiếm Tông đáp một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Lúc này ông Trần đang giơ cao mệnh lệnh, vênh váo chắp hai tay sau lưng đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu với mấy người đàn ông trung niên.
Nghe nói Tiêu Chính Văn bảo ông ta đợi ở ngoài, ông Trần bĩu môi nói với hai người đàn ông trung niên ở đằng sau: “Gì cơ? Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Tôi còn cầm lệnh của Thiên Tử đấy, không bảo cậu ta quỳ xuống nghe đã là tốt tính lắm rồi”.