Có thể được ông Lư đánh giá cao, tương lai của Quỷ Y Môn rất đáng mong đợi.
Lâm Thiên Đức vui mừng bắt máy nói: “Ông… ông Lư, sao lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế?”
“Ông là Lâm Thiên Đức phải không?”
Ông Lư kiêu ngạo nói.
“Phải, phải, tôi là Lâm Thiên Đức. Ông Lư có chuyện gì chỉ bảo, cho dù có bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không từ chối”.
Lâm Thiên Đức mừng rỡ nói.
“Ừ, riêng tấm thành lòng của ông, sau khi tôi về sẽ nói mấy lời khen ngợi ông với minh chủ”.
Nói đến đây, ông Lư bỗng thay đổi chủ đề, trầm giọng nói: “Sáng nay chắc ông cũng nghe tin Charlie hẹn giao đấu với Tiêu Chính Văn rồi nhỉ?”
Lâm Thiên Đức sửng sốt.
Quỷ Y Môn nằm ở sâu trong núi, nhiều tin tức đều bị phong tỏa.
Đừng nói là chuyện sáng nay, ngay cả chuyện tháng trước mà có thể lan truyền đến chỗ cụ ta cũng là một kỳ tích.
“À… à thì, ông Lư, không giấu gì ông, tôi ở tít tận trong rừng sâu, nhận được tin tức đâu nhanh đến thế? Nhưng ông cứ nói, ông cần tôi làm gì?”
Ông Lư cân nhắc một chút rồi nói: “Ông lập tức dẫn theo mấy người nữa đến Giang Trung, tôi có việc quan trọng muốn giao cho ông làm”.
Lâm Thiên Đức không ngờ mình đã già mà vẫn có thời cơ tốt đến với mình.
Sau khi liên tục nói cảm ơn ông Lư, cụ ta gọi hai đệ tử mà mình tâm đắc nhất vội vã chạy đến Giang Trung.
Chỉ tốn không đến nửa ngày Lâm Thiên Đức đã cấp tốc đến nơi ông Lư đã hẹn trước đó.
Bước vào một sân nhỏ, Lâm Thiên Đức cúi chào ông Lư đang ngồi thưởng thức trà.
Đầu tiên cụ ta nịnh nọt tâng bốc ông Lư một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ông Lư, không biết ông gọi tôi đến là có gì muốn giao phó?”
“Chữa trị vết thương, chắc hẳn ông làm được nhỉ?”
Ông Lư bình thản nói.
Hả?
Lâm Thiên Đức hơi nhíu mày nói: “Ông Lư, thế thì phải xem bị thương thế nào, nếu bị thương quá nặng e là tôi vẫn chưa có khả năng…”
Không để cụ ta nói hết câu, ông Lư ngắt lời: “Không phải bảo ông chữa trị vết thương cứu người mà là chữa trị để giết người, nhưng không thể chết ngay lập tức”.