Locke ở bên cạnh điên cuồng chửi bới: "Hai tỷ tệ? Sao cậu không đi cướp luôn đi? Tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu của cậu ta, thẩm phán, hãy lập tức yêu cầu cậu ta trả lại toàn bộ tù binh và bồi thường tổn thất cho đất nước chúng tôi!"
Thẩm phán liếc nhìn Locke, rồi lại nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó quay lại thảo luận với các bồi thẩm viên khác.
Sau đó họ đưa ra kết luận trong vòng chưa đầy nửa giờ.
"Theo quy định của chúng tôi, các người quả thực có thể bỏ tiền ra để chuộc lại tù binh... Nếu các người không bỏ ra số tiền hai tỷ tệ thì những tù binh này sẽ giao cho quân Bắc Lương Hoa Quốc xử lý”.
Cuối cùng, trước áp lực của Tiêu Chính Văn, thẩm phán đã chọn nghe theo sự sắp xếp của anh.
"Chuyện quái quỷ gì thế này? Ông là loại thẩm phán trưởng kiểu gì thế hả? Có còn luật pháp nữa không đấy, Sao có thể bảo nước Khổng Tước chúng tôi bồi thường hai tỷ tệ chứ?"
Locke hét vào mặt thẩm phán trưởng.
Vốn dĩ nước Khổng Tước rất nghèo khó, suốt ngày chỉ dựa vào việc ăn chặn, quỵt tiền và chiếm hời ở khắp nơi mới có thể duy trì cuộc sống.
Bây giờ lại bắt bọn họ bồi thường hai tỷ tệ, gần như tương đương với 10% GDP của cả nước.
Locke đến đây với một nhiệm vụ, đó là nhất định phải cắn được một miếng thịt của Hoa Quốc, nếu không làm được mà trái lại còn phải bỏ tiền ra bồi thường thì có thể tưởng tượng được, ông ta sẽ bị người nước Khổng Tước chửi mắng đến mức độ nào.
"Ông Locke, xin hãy chú ý lời nói và hành vi của ông, đây là hội trường quốc tế, nếu ông tiếp tục có ác ý khiêu khích sự uy nghiêm của thẩm phán thì đừng trách tôi đuổi cổ ông ra ngoài”.
Sau khi thẩm phán trưởng bị Tiêu Chính Văn dọa sợ, vốn dĩ đang không có chỗ nào để trút giận, lại bị Locke hét vào mặt nên cơn giận đã không kiềm chế được mà phát tiết.
"Ông... ông là đồ không giữ chữ tín, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa hết với nhau rồi sao?”
Locke lo lắng hét lên.
Trước khi đến, Locke đã tìm gặp thẩm phán Đông Doanh và nhờ họ giúp đỡ để giành chiến thắng trong cuộc họp, bọn họ không chỉ hứa sẽ chia 50% khoản tiền bồi thường cho nước Đông Doanh, mà còn đồng ý để nước Đông Doanh xây dựng một căn cứ quân sự ở đất nước Khổng Tước.
Không ngờ, thẩm phán Đông Doanh lại trở mặt trước khi cuộc họp kết thúc.
"Bàn bạc ổn thỏa cái gì chứ? Ông đang nói gì thế hả? Tôi cảnh cáo ông đừng nói năng bậy bạ! Bằng không, tôi sẽ lấy danh nghĩa Tòa án công lý quốc tế truy tố ông, bắt ông phải bồi thường cho tổn thất danh dự của chúng tôi”.
Thẩm phán trưởng cảnh cáo.
"Ông... được thôi, tôi thua rồi”.
Khuôn mặt của Locke xám như tro tàn, ngồi trượt dài dưới băng ghế, hoàn toàn không có phong thái của nhà ngoại giao của một quốc gia.
Cuối cùng, vị thẩm phán thấy chướng mắt, liền bảo các thành viên khác của nước Khổng Tước đỡ Locke ngồi lên trên ghế.
"Được rồi, để tôi thông báo kết quả cuộc họp lần này. Quả thật sự việc này là do quân đội nước Khổng Tước khiêu khích trước, binh lính của Hoa Quốc chỉ phòng vệ chính đáng”.
"Hành động của nước Khổng Tước đã vi phạm thỏa thuận hữu nghị quốc tế. Vì vậy, Hoa Quốc sẽ nhận được khoản tiền bồi thường hai tỷ tệ, có ai có ý kiến gì nữa không?”
Locke dè dặt liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhìn Vương Lận, tỏ ý Vương Lận mới là nhân vật quyết định.
"Không có ý kiến gì”.
Mặc dù trong lòng Vương Lận đang vui mừng phát điên nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
"Còn đoàn đại biểu của nước Khổng Tước thì sao?"
Thẩm phán trưởng liếc nhìn Locke.
Locke không nói gì, bởi vì lúc này ông ta không nói nên lời.
"Ông không lên tiếng thì chứng tỏ đã ngầm thừa nhận. Nếu cả hai bên đều không có ý kiến gì nữa thì hãy ký tên vào văn bản bồi thường này đi. Văn bản này có ba bản, do tôi, bên bồi thường và bên được bồi thường mỗi bên giữ một bản. Trong vòng một tháng bên bồi thường phải bồi thường đủ số tiền này cho bên được bồi thường”.
Thẩm phán trưởng trao hồ sơ cho hai bên.
"Được rồi, nếu đã có phán quyết cuối cùng thì tôi tuyên bố kết thúc cuộc hội nghị”.
Thẩm phán trưởng tuyên bố.
Khi thẩm phán trưởng tuyên bố kết thúc cuộc hội nghị, đoàn ngoại giao Hoa Quốc do Vương Lận dẫn đầu đã hét lên những tiếng hoan hô chói tai.
Đoàn đại biểu các nước đưa mắt nhìn nhau, cũng vỗ tay tán thưởng.
Ngược lại với đoàn ngoại giao Hoa Quốc, đám đại biểu nước Khổng Tước rời vị trí một cách ảo não mệt mỏi, Locke còn bị bọn họ kéo ra ngoài.
Sau khi rời khỏi tòa nhà hội nghị, Tiêu Chính Văn và Vương Lận quay trở lại xe.
"Lần này may mà nhờ có vua Bắc Lương cậu, nếu không có cậu tham gia thì chắc chắn chúng tôi đã rơi vào bẫy của đám người này rồi”.
Vương Lận có tầm nhìn xa trông rộng, trước khi cuộc hội nghị diễn ra ông ta nhìn ra được Locke đã hối lộ thẩm phán trưởng của nước Đông Doanh.
Đồng thời ông ta cũng thấy được rằng, lần này bọn họ may mắn nhận được khoản tiền bồi thường hai tỷ tệ, tất cả đều nhờ vào công lao của Tiêu Chính Văn.
Chỉ với sức của một mình Tiêu Chính Văn mà đã thay đổi được phán quyết của hội nghị quốc tế, không hổ danh là vua Bắc Lương nổi danh Hoa Quốc.
"Tôi chỉ cống hiến chút sức lực nhỏ nhoi cho Hoa Quốc thôi mà, huống hồ, đây cũng là để báo thù cho sáu người anh em đã hy sinh của tôi”.
Tiêu Chính Văn nói, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh băng!
"Sức mạnh, quyền lực, trách nhiệm, lòng dũng cảm, tất cả những thứ này cậu đều có hết. Cậu có biết cậu đã có đầy đủ những yếu tố để trở thành ai không?”
Vương Lận hỏi.
"Trở thành ai cơ? Một chủ soái tài năng?”
Tiêu Chính Văn đáp.
"Không, không, không, cậu đã đủ các yếu tố để trở thành con rể của tôi”.
Vương Lận cười nói.
"Ồ... đại sứ Vương, ông đừng đùa với tôi như vậy, tôi đã kết hôn rồi, chúng ta đổi chủ đề đi”.
Tiêu Chính Văn im lặng một lúc.
"Ha ha ha, vừa nãy còn là vua Bắc Lương bất khả chiến bại, tại sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này rồi? Yên tâm đi, tôi chỉ đùa với cậu chút thôi”.
Vương Lận mỉm cười.
Nhưng thật ra, trong lòng ông ta rất muốn Tiêu Chính Văn trở thành con rể của mình.
“Tôi vẫn nên báo cáo tin vui này với các anh em của tôi càng sớm càng tốt”.
Tiêu Chính Văn lập tức lấy máy tính bảng ra, nhân cơ hội đổi đề tài.
Ở bên phía Bắc Lương xa xôi, Long Nhất nhận được cuộc gọi video từ Tiêu Chính Văn, anh ta chiếu màn hình lên một bức tường lớn để tất cả binh lính Bắc Lương đều có thể nhìn thấy.
"Chủ soái!"
Long Nhất nhìn thấy Tiêu Chính Văn trên màn hình lớn, những binh lính Bắc Lương còn lại cũng chăm chú nhìn anh với vẻ mặt kích động và mong đợi.
"Các chiến hữu, hội nghị quốc tế vừa kết thúc, tôi đem về cho các cậu một tin tức tốt lành đây”.
"Chúng ta đã giành chiến thắng, quân đội nước Khổng Tước sẽ phải bồi thường cho chúng ta khoản tiền hai tỷ tệ”.
"Đây không chỉ là thắng lợi của Hoa Quốc chúng ta, mà còn có sự đóng góp của mỗi binh lính Bắc Lương, các cậu đều có công lao lớn, các cậu đều rất giỏi!"
Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang dội khắp vùng đất Bắc Lương, vang vọng rất lâu, rất xa.
"Tuyệt quá..."
Binh lính Bắc Lương hét lên vui sướng, trong lòng tràn đầy cảm giác vô cùng tự hào.
Sau đó, Tiêu Chính Văn trò chuyện với binh lính Bắc Lương một lúc rồi tắt máy.
Vương Lận vẫn luôn ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Sao ông ta có thể không nhìn ra được, những binh lính Bắc Lương này sùng bái Tiêu Chính Văn đến mức độ cuồng nhiệt như nào chứ.
Một tổng chỉ huy có thể đạt đến trình độ như Tiêu Chính Văn thì quả thực cuộc đời này không còn gì phải hối tiếc nữa.
"Tiêu Chính Văn, cậu thật giỏi”.
Thường ngày Vương Lận sẽ không trực tiếp khen ngợi người khác, nhưng sau khi tiếp xúc với Tiêu Chính Văn lần trước và lần này, ông ta vẫn luôn miệng khen ngợi anh.
"Ồ? Sao đại sứ Vương lại nói vậy?"
Tiêu Chính Văn cười hỏi.
"Tôi cũng được coi là người từng trải, gặp vô số chuyện trên đời, tôi thấy rằng thực lực của quân Bắc Lương vô cùng hùng mạnh, hơn nữa lại đoàn kết một lòng, chắc chắn không thể tách rời với cách thức chỉ huy điều hành quân đội của cậu. Cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã làm như thế nào được không?"
Vương Lận hỏi.
"Ông đang nói đến cái này à? Thật ra không có cách thức chỉ huy gì cả. Nếu nói có thì chỉ có mười bốn chữ: ‘Coi bọn họ như người thân, đối đãi với bọn họ như bạn bè’. Chỉ khi coi bọn họ là những người thân thiết nhất, tin tưởng lẫn nhau thì mới có thể nhận được sự tín nhiệm của bọn họ”, Tiêu Chính Văn đáp.
"Coi bọn họ như người thân, đối đãi với bọn họ như bạn bè. Hay, hay lắm, cậu nói rất hay. Tôi hy vọng sau này cậu có thể đến những doanh trại khác để diễn thuyết, giúp các tổng chỉ huy ở các chiến khu khác học tập đạo lý này của cậu”, Vương Lận nói.
"Thực ra không cần như vậy đâu, mỗi một chiến khu đều có những đặc điểm riêng, vẫn cần phân tích các vấn đề cụ thể. Ví dụ chiến khu Nam Lĩnh của Hắc Long thì hoàn toàn được khích lệ bởi ý chí chiến đấu! Tinh thần chiến đấu của bọn họ rất cao!"
"Nhưng có một điểm chung là ông phải hoàn toàn tin tưởng vào họ”.
Tiêu Chính Văn nói.