“Trước đó Trần Thiên Quốc đến chỗ bọn con tìm anh Tiêu, hơn nữa hình như hai người họ còn xảy ra mâu thuẫn, có phải là…”
Chu Lâm Lâm nghĩ ra điều gì đó nói.
Cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến nhà họ Trần.
“Ý con là người nhà họ Trần tìm đến Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn?”
Chu Hạo Nhiên nhíu chặt mày nói.
Nghĩ kỹ lại thì cũng có khả năng này.
Chu Hạo Nhiên cũng nghe nói đến chuyện Trần Hân được mặc định là vợ chưa cưới của Trương Lăng Phong.
Nhà họ Trần rất có thể vì chuyện này mà khơi dậy lên ý muốn giết Tiêu Chính Văn.
Họ còn để tâm đến cảm xúc của Trần Hân nên mới mời người Thiên Sơn ra tay giúp đỡ, cũng không phải là không thể có trường hợp này.
“Haizz, con khờ quá, bất kể là nhà họ Trần hay nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng không phải là người nhà họ Chu có thể đắc tội”.
Chu Hạo Nhiên thở dài, bất lực nói.
Chu Hạo Nhiên vốn dĩ cũng là người trải qua nhiều thăng trầm, nhưng lần này nhà họ Chu đúng là đã rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Nghe nói mấy chục năm nay nhà họ Chu ở tỉnh Xuyên cũng vô cùng khiêm tốn, thậm chí có người còn biết nhà họ Chu cũng là gia tộc võ thuật.
Chính vì nhà họ Chu dù thực lực có hung hãn thế nào, cũng rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác để tránh tai họa.
Nhưng bây giờ con gái ruột của Chu Hạo Nhiên lại chọc phải gánh nợ cực lớn này.
Chu Hạo Nhiên là người lớn trong một gia tộc, thậm chí còn không biết nên giải thích với người trong gia tộc thế nào.
“Hừ! Từ khi linh khí khôi phục, người võ tông ngày càng chẳng coi ai ra gì, hở một tí là lấy mạng người, thậm chí là tiêu diệt cả gia tộc, hẳn nên giết loại người như thế”.
“Nếu người Thiên Sơn đến đòi người từ nhà họ Chu thì chuyện con làm một mình con chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nhà họ Chu”.
Chu Lâm Lâm siết chặt nắm đấm, kiên định nói.
“Đây là chuyện mà con muốn không liên lụy là được à? Quyền quyết định không ở trong tay con, Vân Kiếm Các Thiên Sơn không cần mặt mũi nữa sao?”
Bây giờ Thiên Sơn có thể nói nói danh tiếng vô cùng lừng lẫy trong võ tông.
Vân Kiếm Các là đại diện trong thế tục của Thiên Sơn, cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các bị giết, dù người kia không gây rắc rối cho nhà họ Chu thì nhà họ Chu cũng không qua được cửa ải Thiên Sơn.
Dù nhà họ Chu là gia tộc võ thuật được lưu truyền mấy trăm năm nhưng lại chỉ như một con kiến gần hết hơi tàn khi ở trước mặt Thiên Sơn.
Thậm chí người ta chỉ cần một ngón tay là có thể khiến cả nhà họ Chu tan thành mây khói.
“Lâm Lâm, con nhìn xem đây là cái gì?”
Nói xong Chu Hạo Nhiên lấy một tấm thiệp mời màu vàng ra.
Nhìn thấy tấm thiệp này Chu Lâm Lâm cũng không khỏi sửng sốt.
Là người thừa kế gia tộc võ thuật, cô ta quá quen thuộc với những tấm thiệp của đại hội võ lâm trong võ tông.
“Bố, đưa thiệp mời cho con, con đi một mình”.
Chu Lâm Lâm bước lên trước muốn lấy tấm thiệp mời trong tay Chu Hạo Nhiên.
Chu Hạo Nhiên cười khổ, cất tấm thiệp vào người lắc đầu nói: “Người ta không mời con mà mời cả nhà họ Chu chúng ta. Hơn nữa còn chỉ đích danh,bảo bố con chúng ta nhất định phải tham gia”.
Nghe thế Chu Lâm Lâm cũng sửng sốt.
Cô ta không ngờ một lúc nhất thời kích động của mình lại làm liên lụy đến bố mẹ.