La Quốc Hoa vừa cố đè nén lửa giận trong lòng vừa nặn ra một nụ cười nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đây là ông Mayer, bạn cũ của chúng tôi, nào, cậu tới kính ông Mayer một ly đi!”
“Xin lỗi nhé, trước giờ tôi vẫn không kính rượu người khác! Đây là nguyên tắc của tôi!”
Tiêu Chính Văn thờ ơ liếc nhìn La Quốc Hoa.
Vừa nghe thấy lời này, La Quốc Hoa lập tức không tươi cười nổi nữa!
Cậu có thể nói cậu không biết uống, cũng có thể nói chỉ nhấp một ngụm, thế nhưng cậu không thể nói trước giờ không kính rượu người khác!
Cái danh vua Bắc Lương của cậu có ghê gớm tới đâu đi nữa thì cũng cút về nhà mà diễu võ giương oai, chạy tới đây ra vẻ cái nỗi gì!
Thế nhưng suy xét tới việc Mayer đang ngồi bên cạnh, La Quốc Hoa cũng không tiện nói gì, chỉ đành hít sâu một hơi, quay lại nói với Mayer: “Ông Mayer, thật sự xin lỗi ông, tính… tính cách của cậu ta vốn dĩ quái đản như vậy, vẫn mong ông bỏ qua cho!”
“Ông xem thế này được không? Tôi tự phạt ba ly, thay cậu ta đền tội với ông!”
La Quốc Hoa kìm nén ngọn lửa giận, rót đầy ba ly rượu sau đó giơ lên uống cạn từng ly một.
“Bỏ đi, tôi không tính toán với cậu ta!”
Mặc dù ngoài mặt Mayer đang nở nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại không ngừng đánh giá Tiêu Chính Văn từ trên xuống dưới.
Những người khác trong đội hành động cũng đồng loạt nhíu mày.
La Quốc Hoa thi thoảng cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, sắc mặt vô cùng khó coi nghiến răng bực bội.
“Mọi người đều không nên kiêu ngạo, nếu nói ghê gớm thì mấy người chúng tôi có ai mà không quen biết nguyên thủ quốc gia tại Phi Lục, nếu không cũng chẳng thể sống tới ngày hôm nay!”
“Thế nhưng cậu thì sao? Cậu có mối quan hệ gì ở Phi Lục? Ở đây giả bộ ghê gớm khiến cậu có cảm giác thành tựu đến vậy sao?”
Một đội viên trong số đó thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, nói với Tiêu Chính Văn.
Lúc này, bên trong phòng bao sát vách, mấy cậu chủ đang lạnh lùng nhìn Trần Cương, trong ánh mắt loé lên tia sáng, nói: “Trần Cương, thế nào, bảo cậu đánh người cậu không đánh, bảo cậu uống rượu cậu cũng không uống, có phải cậu đang coi thường tôi hay không?”
“Cậu chủ, anh Trần thật sự không biết uống rượu, hay là thế này đi, để tôi uống giúp anh ấy!”
Một cận vệ của Trần Cương đứng ra nói rồi định cầm lấy cái ly lớn.
“Ồ, mày rất trung thành với cậu ta đúng không?”