“Đương nhiên tôi hiểu rõ mình đang làm gì, hơn nữa tôi còn biết hai người đều không phải người bình thường, muốn giơ tay đánh tôi sao? Cô đừng quên bên đó còn có không ít phóng viên, chỉ cần cô dám ra tay tôi sẽ có thể khiến cho Tiêu Chính Văn thân bại danh liệt!”
Lý Thừa Vận vô cùng đắc ý nhe răng, nhếch miệng cười nói.
“Giám đốc Lý, ông xem thế này có được không, thật ra trước đây tôi cũng rất sùng bái anh Tiêu, chi bằng ông nể mặt tôi một chút, trả lại đồ cho anh ta đi!”
Lâm Mộng Mộng khẽ cười nói.
Nghe thấy lời này, Dương Linh Nhi thật sự nổi điên!
Lâm Mộng Mộng này rốt cuộc có ý gì?
“Nếu như Tiêu Chính Văn lên tiếng, ông đây sẽ chẳng coi ra gì, có điều cô Lâm đã có lời thì tôi nhất định phải nể mặt cô thôi!”
Lý Thừa Vận vừa nói vừa gật đầu đưa mắt nhìn Lâm Mộng Mộng, nở một cụ cười ngầm hiểu ý nhau.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Lâm Mộng Mộng đang thừa cơ chà đạp Tiêu Chính Văn, thậm chí còn khiến cho Tiêu Chính Văn phải xấu mặt trước đám đông.
Dù Tiêu Chính Văn không còn là vua Bắc Lương nữa thì người bình thường cũng tuyệt đối không thể so bì được.
Thế nhưng lúc này anh lại phải cần tới một người phụ nữ ra mặt giúp đỡ.
Hơn nữa, một người phụ nữ mà lại có thể diện cao hơn Tiêu Chính Văn!
Nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài, dù cho hôm nay Tiêu Chính Văn không ra tay thì chắc chắn cũng sẽ mất hết thể diện!
“Ha ha ha!”
Đông Phương Lăng vô cùng khoa trương ngửa mặt cười lớn cả một phút đồng hồ, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn rồi nói với đám người đang đứng xem xung quanh: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ! Thật sự khiến tôi quá thất vọng!”
“Vị này là vua Bắc Lương, là chủ soái của quân Phá Long năm xưa đấy!”
“Nào nào nào, mọi người cùng nhìn xem, chủ soái của quân Phá Long hoá ra lại là hạng người cần một người phụ nữ ra mặt thay cho mình! Có thể nhìn ra được suốt bao nhiêu năm nay, Tiêu Chính Văn đã nói dối đám dân thường chúng ta bao nhiêu chuyện rồi?”
“Người xưa có câu, binh lính bất tài thì chỉ là chuyện của một người, tướng bất tài thì ảnh hưởng tới cả đội quân! Quân Phá Long có loại chủ soái như Tiêu Chính Văn thì những thắng lợi mà khi trước bọn chúng khoe khoang có thể là thật hay sao? Bây giờ tôi thật sự hoài nghi liệu có phải tên Tiêu Chính Văn này giết người vô tội để lập công giết giặc hay không?”
Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Bọn họ đều đã nhìn thấy hết cảnh tượng ban nãy.