“Tiêu Chính Văn, cậu làm thế là đang bắt nạt hậu bối”.
Vừa dứt lời, Inoue xuất hiện trên bầu trời nhà họ Trương.
Khí tức quanh người Inoue cực kỳ mạnh, không hề che giấu tu vi cảnh giới Đế Quân của ông ta, uy lực vô hình lại khiến người nhà họ Trương cảm thấy lo lắng không thôi.
“Tiêu Chính Văn, Terma Keiichi chẳng qua chỉ là hậu bối Đế Cảnh cấp hai, cậu bắt nạt hậu bối với thân phận là Đại Đế thì có bản lĩnh quái gì chứ? Tôi sẽ không trơ mắt nhìn cậu bắt nạt kẻ yếu”.
Inoue lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Hiển nhiên lúc này ông ta đã dấy lên ý muốn giết người.
Tin tức Tiêu Chính Văn bị đánh bị thương nặng đã không còn là bí mật nữa, hơn nữa nhân lúc người ta bị bệnh đến lấy mạng là phong cách làm việc của người Vy Hào.
Cơ hội tốt như thế, ông ta không muốn bỏ lỡ.
Giết Tiêu Chính Văn vừa có thể lập công vì Vy Hào, vừa tiêu diệt được mầm họa lớn nhất sau này của Vy Hào.
Hơn nữa Tiêu Chính Văn là ai? Hiện giờ anh chính là nhân vật cực kỳ nổi tiếng, cho dù Tiêu Chính Văn có bị thương nặng hay không, chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, ông ta có thể nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ trong một đêm.
Thế nên lần này Inoue vốn dĩ muốn đến giết chết Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Bắt nạt kẻ yếu? Vậy thì được, tôi cũng tiện thể cho ông cảm nhận mùi vị bị bắt nạt”.
“Nếu ông đã muốn đánh thì cứ đánh”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Inoue.
Dù biết rõ đối phương là cao thủ cảnh giới Đế Quân, Tiêu Chính Văn cũng không để tâm đến.
So với bốn cậu chủ Chiến Quốc, Đế Quân chỉ có Đế Cảnh cấp bảy này của Inoue không thể lên võ đài.
“Gì cơ? Đánh với tôi?”
Inoue làm như thế vừa nghe được một câu nói nực cười nhất, lạnh lùng chế giễu: “Tiêu Chính Văn, đừng quên cậu đã bị thương nặng, tôi chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát cậu thành bột”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, xoay người nhìn Trương Việt nói: “Nếu muốn giết ông ta thật thì chẳng qua chỉ mà một chiêu nửa thức thôi”.
“Nhưng hôm nay tôi sẽ để đệ tử nhà họ Trương các người nhìn rõ vào điểm tuyệt diệu của truyền thừa Tổ Long”.
“Vì các người là người canh giữ mộ của Tổ Long nên có lẽ sẽ tự tin kiên định, không dao động bởi bất kỳ ngoại vật nào”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, lạnh lùng nói: “Sấm đến”.
“Ầm!”
Ngay tức khắc có một tia màu xanh lam lao đến.
Đó không chỉ là một tia sấm chớp bình thường mà là sấm điện cực lớn to hơn tàu hỏa ba lần đánh vào không trung.
Tiêu Chính Văn chỉ đưa một ngón tay, sấm chớp cực lớn đó như một con rắn lượn vòng trên ngón tay Tiêu Chính Văn.
Trong không trung từng tiếng sấm vang lên không dứt, người nhà họ Trương nhìn mà hoảng sợ.
“Mưa đến”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống, chỉ là trong những giọt mưa này đều có tử khí.